Dưới ánh nền, hắn nhìn vào trong khí lực, cũng dõi mắt nhìn khắp người, tất cả đều trở nên nóng bỏng, sống mười mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sức mạnh của sinh mệnh dồi dào đến thế, khí lực và tinh lực là vô hạn khiến hắn bất giác nghĩ dù tu vi chỉ ở cảnh giới Chân Linh thì hắn vẫn đủ sức sống đến mấy trăm năm.
“Đó, chính là khí tạo hóa ư?”
Triệu Bân thì thào, nhìn lại thì đó chỉ là khí tức tuôn trào khi tạo hóa nảy mầm.
Đó không phải là khí của tạo hóa.
Nếu Nguyệt Thần tỉnh lại thì chắc sẽ trả lời hắn như thế.
Khí tạo hóa thật sự có sức mạnh cực kỳ to lớn, còn tinh khí tràn ra khi tạo hóa nảy mầm, khí sinh linh đó chỉ là hơi thở của nó, có chứa một lượng nhỏ khí của tạo hóa mà thôi.
Còn vầng sáng xanh kia thì hẳn một vật nghịch thiên nào đó, hơn nữa nó có tác dụng với tạo hóa.
“Lần dạo thanh lâu này không uổng công đi rồi”.
Triệu Bân cầm sợi dây chuyền, duyên phận là thứ không thể nói rõ thành lời, ai mà ngờ được trong thanh lâu lại chất chứa bảo bối như thế, tạo hóa mọc rễ nảy mầm không nói, còn chữa khỏi nội thương cho hắn.
Thế thì việc cứu Mộng Điệp thoát khỏi thanh lâu sẽ có xác suất thành công lớn hơn nhiều, ít nhất hắn có thể sử dụng hết sức chiến đấu.
Nghĩ thế, hắn lại nhìn chồi tạo hóa.
Chỉ mới mọc rễ nảy mầm thôi đã có tác dụng bá đạo đến thế.
Nếu một ngày nào đó nó lớn thành cây thần tạo hóa, thì sức mạnh đó còn đáng sợ đến mức nào, cả Nguyệt Thần cũng xem trọng nó như thế, nó lại lớn lên trong đan hải của hắn, đó là vinh hạnh to lớn tới mức nào! Sau này, chắc chắn sẽ còn rất nhiều cơ duyên.
Rất lâu sau đó hắn mới thu thần, kéo bàn kéo ghế để dành ra một khoảng trống, sau đó dùng thuật thông linh.
Mấy ngày rồi, không biết Đại Bằng đã khỏe chưa.
Tiếc là thuật thông linh vẫn không có hiệu quả, rõ ràng nơi đó vẫn có một tấm chắn của lực lượng bí