Sau đó là rất nhiều tiếng chậc lưỡi thổn thức, đúng là đáng thương cho thiếu chủ tộc Ám Dạ.
Đi tới đâu cũng bị chơi một vố, trải qua hai chuyện này, hắn ta trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chắc sẽ không tùy tiện đi mua vui nữa.
Và chắc cũng sẽ không như hôm nay, cầm kiếm gào thét trên đường cái chẳng kiêng dè ai.
“Mắt Ma Luân”.
Triệu Bân thì thào, hắn vẫn còn đứng trước cửa sổ.
Kiến thức của hắn vẫn còn quá hạn hẹp, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về đôi mắt bá đạo đến thế, thanh niên áo đen lại diễn cho hắn xem một lần, nếu người trúng chiêu là hắn thì chắc cũng chẳng dễ chịu gì.
Tiếc là, Hoa Đô vẫn thoát được một kiếp.
…
Một hồi sóng gió đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cuối cùng Triệu Bân mới chuyển tầm mắt đi, đóng cửa sổ lại xuống lầu, đặt chân lên đường cái náo nhiệt, bùa chú hắn đã vẽ xong xuôi rồi, phải bổ sung thêm chút thuốc và linh dịch, con đường bỏ trốn sắp tới sẽ kéo dài khá lâu.
Trên đường có rất nhiều tiếng bàn tán.
Chuyện của Hoa Đô đã trở thành một câu chuyện để mọi người bàn ra tán vào lúc trà chiều.
Theo miệng lưỡi người đời sẽ là nổi một lần chưa đủ, cứ phải nổi thêm một lần nữa, chắc chưa kịp đến Thiên Tông đã nổi tiếng khắp Đại Hạ rồi, chỉ cần nhắc tới tộc Ám Dạ thì nhất định phải bàn về thiếu chủ nhà đó.
Trong tiếng bàn tán, thì có càng nhiều binh vệ đeo đao đi khắp nơi.
Thiếu chủ tộc Ám Dạ bị người ta đánh lén trên đường lớn, thành chủ thành cổ Minh Nguyệt nhất định phải làm màu làm mè một phen.
Diễn ấy mà! Biết rõ là hung thủ đã chạy mất dép rồi nhưng cái gì cần làm vẫn phải làm.
“Ồ, khéo thật!”
Đang đi thì chợt