Đúng thế, đó là Vương Trác.
Tuy đã dịch dung nhưng vẫn không thể thoát khỏi thiên nhãn của Triệu Bân.
Hơn nữa cũng chẳng cần phải dùng đến thiên nhãn, cặp mắt lác đó có dịch dung lại thành mắt bình thường thì khí chất của một kẻ thích trộm đồ vẫn đặc biệt lắm.
“Ai cũng có một sở trường riêng của mình”.
Triệu Bân đột nhiên nghĩ tới câu nói đó, chẳng hạn như lão đạo sĩ áo liệm, trộm mộ thì chuyên nghiệp lắm.
Chẳng hạn như Vương Trác, đi trộm vặt cũng rành.
Chẳng hạn như râu chữ bát, chào hàng xuân cung đồ cũng nhuần nhuyễn không thua ai, chẳng hạn như hắn… Ờ… Hình như chẳng có gì đặc biệt, nếu nhất quyết phải có thì chắc là chạy khá nhanh.
Triệu Bân đến rồi, Vương Trác đi rồi, có lẽ là đi trộm cho đủ số.
Trước khi đi, tên đó còn giương mắt nhìn Triệu Bân, cứ thấy quen quen thế nào đó.
Trước khi đi, tên đó còn đụng trúng Tịch Linh một cái.
Sau đó thì bị Triệu Bân tóm lại, bùa chú hắn vừa đưa cho Tịch Linh còn chưa cầm nóng tay đâu? Đã bị người ta trộm đi rồi, bao nhiêu người giàu có kia không trộm, tiểu cô nương thế này mà cũng xuống tay được?
Vương Trác ngượng ngùng quay lưng bỏ chạy.
Triệu Bân lại đưa bùa chú cho Tịch Linh: “Giữ cho kỹ nhé”.
“Sao lại có nhiều tên trộm cắp thế nhỉ!”, Tịch Linh phồng miệng, nhét bùa chú vào thật sâu, nghe cô ta nói thế thì chắc là không chỉ bị trộm một lần, đúng là thói đời hiểm ác!
Triệu Bân đã vào trong và tập trùng càn quét các loại thuốc viên.
Nói là trộm đồ thì hắn có điều kiện hơn Vương Trác nhiều, đó là chiếc nhẫn ma trên tay hắn, dù bị phát hiện hay bị ngăn cản thì