Chẳng vì điều gì, chỉ để nắm thóp gia tộc lớn, ai bảo thành cổ Minh Nguyệt có xích mích với tộc Huyết Ưng cơ chứ? Đó cũng là lời thành chủ đã dặn, sáng nay chỉ là chút chuyện nhỏ, ông ta không tiện ra tay, nhưng nếu dám giết người ở đây thì đừng hòng đi đâu cả, đại lao trong thành vẫn còn trống nè! Cần gấp người vào đó ở.
“Bốn vị, đi chơi vui vẻ quá nhỉ!”, người đàn ông trung niên cười nói.
“Hơn nửa đêm mà tướng quân cũng không ngủ à!”, trưởng lão Huyết Ưng cười lạnh, biết được tình hình lúc bấy giờ, thì là ôm cây đợi thỏ thôi! Tiểu võ tu đó còn biết tìm người chặn đường cho mình.
“Ban đêm ban hôm, đi cẩn thận rơi xuống hố”.
Trung niên áo giáp để lại một câu rồi xoay người đi mất, cứ thấy mình vào quá sớm.
“Tìm, lật mọi ngóc ngách tìm hết cho ta”.
Nghiêm Khang nghiến răng nghiến lợi, cố nén giận sau khi bị người ta chơi cho một vố.
Ba trưởng lão cũng tận tâm tận lực, cũng lao đi tìm người, tiếc là bọn họ chắc chắn sẽ ủ rũ quay về.
Đây không phải là địa bàn nhà họ, tìm người thì cũng được đó, nhưng thành Minh Nguyệt lớn như thế, không thể lật hết tất cả mọi căn nhà để tìm, cũng không thể làm quá rầm rộ, thành chủ thành Minh Nguyệt đang nghĩ cách để giải quyết họ kia kìa.
Đúng thật, có quá nhiều người đang lẳng lặng ngồi đó chờ.
Người tộc Huyết Ưng đã trở thành đối tượng bị nhắm tới.
Tìm rất lâu vẫn không thấy bóng người, ai dưng không chạy ra đường lúc nửa đêm, người không tìm thấy, lửa giận lại tích cho một bụng, từ đầu tới cuối cứ thấy bị tiểu võ tu đó nắm mũi dẫn đi.
“Dùng dao mổ trâu giết gà”, Nghiêm Khang chợt nhe răng cười.
Dường như hắn ta vừa mới nghĩ ra được chuyện gì đó, có vẻ đã tìm ra cách.
“Ý thiếu chủ là…?”
“Thiếu chủ tộc Ám Dạ cần gấp một hung thủ để trút cơn tức của mình mà”, Nghiêm Khang cười âm u: “Đưa tin cho Hoa Đô, tiện thể đưa bức họa tên võ tu đó… Kèm theo”.
“Mượn đao giết người, vẫn dùng rất tốt”.
Trưởng lão Huyết Ưng cười nói, lập tức vẽ mặt mũi Triệu Bân, gửi thẳng đến chỗ Hoa Đô.
Rầm!