Trong một phòng khách điếm nọ, Triệu Bân ngồi xuống.
Phòng khách điếm này cũng rất gần Túy Mộng Lâu, đứng trước cửa sổ lầu ba nhìn xuống có thể trông thấy Mộng Điệp đang đứng dưới mảnh sân đó, ngày mai hắn sẽ dẫn Mộng Điệp bỏ trốn.
Điều kiện tiên quyết là… Thành cổ Minh Nguyệt gỡ bỏ phong tỏa.
Dù không gỡ phong tỏa thì tối mai hắn cũng sẽ đến đó nói một tiếng.
Nhưng hắn nghĩ thành cũng sẽ mở phong tỏa trong vòng vài ngày tới thôi, chẳng thể phong tỏa thế mãi được, có rất nhiều người đang vội vã chạy đến Thiên Tông cơ mà? Chẳng hạn như Nghiêm Khang, chẳng hạn như thiếu chủ tộc Ám Dạ.
Sáng sớm, trên đường cái ồn ào tấp nập.
Binh vệ đang tìm người, ai cũng dáo dác tìm khắp nơi.
Đến nay vẫn chưa tìm thấy Triệu Bân, vì Triệu Bân hoàn toàn không hề ra ngoài, cũng do thành cổ quá rộng lớn, muốn tìm người cũng chẳng dễ dàng, nhỡ đâu đối phương dịch dung thì sao?
Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống.
Triệu Bân chưa tỉnh, hắn vẫn khoanh chân nhắm mắt.
Thật ra hắn đang nghiên cứu chồi tạo hóa, tinh khí và sinh linh khí dồi dào, mạnh mẽ kèm theo chút khí tạo hóa khiến tinh thần hắn cứ lâng lâng, có những lúc hắn còn thoáng trông thấy thần thụ.
Gió lạnh thổi vào, hắn dần mở mắt tỉnh lại.
Đã là nửa đêm, đến thời gian hắn với Mộng Điệp đã hẹn trước.
Rầm!
Hắn còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy cửa phòng bị đá văng.
Sau đó có một đội binh vệ vọt vào, sau lưng là người đàn ông trung niên mặc giáp, trong tay còn cầm một bức họa, có người trong bức họa đó tất nhiên là Triệu Bân, mỗi binh vệ đều có một bức.
“Tiểu