Nhưng bọn họ vẫn chưa có thái độ gì, trong lòng biết là được rồi, không thể trở mặt với nhau ở đây được! Có những ân oán chỉ nên được giải quyết bên ngoài, tộc Huyết Ưng được lắm, chơi rất vui! Tính kế thiếu chủ nhà ta như thế, không ngồi lại tâm tình với các ngươi một phen này có lỗi với liệt tổ liệt tông quá.
Hoa Đô nổi giận, cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn ta nhìn Nghiêm Khang chất chứa sự lạnh lẽo.
Dù đầu óc không được tốt lắm cũng có thể nhìn ra manh mối, Triệu Bân suy đoán cực kỳ khách quan, dù xét về động cơ, khí tức hay tài lực thì Nghiêm Khang… Vẫn là kẻ thích hợp là hung thủ nhất, thích hợp đến lạ.
Con mẹ nó, đi cả một vòng lớn, hung thủ lại đứng ngay trước mặt
Phì!
Người rung niên áo đen đứng bên cạnh phì cười, cảm thấy hơi bất lịch sự nên cố nén lại, nhưng vẫn không được, lại bật cười.
Thật sự không thể kìm nén được nữa nên đứng che miệng cười khẽ.
Hay, đúng là con mẹ nó rất hay.
Nghiêm Khanh đúng là một tên rất khá! Khởi binh vấn tội thay Hoa Đô, hỏi được một hồi lại tự chôn sống mình, tìm một hung thủ gia, trong lúc bất cẩn còn chưa kịp bắt thì đã tự để hung thủ thật là mình lộ ra.
Đúng là một pha đi vào lòng đất.
Ông ta từng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên thấy.
Mẹ nó, ta cũng muốn cười.
Trong đầu thành chủ Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện một câu như thế.
Nhưng bản thân là thành chủ, cái gì nên giữ vẫn phải giữ, khi nên nhịn… Vẫn phải nhịn.
Nhưng với thiếu chủ Huyết Ưng, hôm nay thành chủ lại được mở mang tầm mắt, đúng là hành động cực kỳ dữ dội! Rõ ràng là một vai phụ bên lề thôi, thế mà hắn ta lại diễn như nhân vật chính, lại còn diễn rất hay.
Rắc!
Trong đại đường phát ra