Hai người cũng không ngừng, xem bản đồ vài lần thì còn chút nữa thôi là đến cuối sông, Mộng Điệp trong chiếc nhẫn ma cũng bắt đầu tan ra, tác dụng của đan dược giả chết dần mất đi, khi nó mất đi một phần thì băng cũng sẽ tan đi một phần.
Chiếc nhẫn ma theo đó run lên, có vẻ đang muốn ném Mộng Điệp ra ngoài.
Keng! Keng!
Tiếng kiếm cứ vang lên không dứt, nó đến từ phân thân của Triệu Bân.
Đi suốt cả một đêm, hắn vẫn không uổng phí thời gian, cố gắng thi triển thuật phân thân mạnh hơn, chẳng những biết nói chuyện mà còn có thể thi triển chiêu kiếm đơn giản, đó là một bước đột phá lớn, nếu tiếp tục luyện như thế, chắc chắn có thể thi triển ra nhiều bí thuật hơn, sau này gặp phải đánh nhau thì nói không chừng có thể giúp sức.
“Đúng là mẹ nó yêu nghiệt mà”.
Những lời như thế, không biết râu chữ bát đã nói bao nhiêu lần.
Yêu nghiệt mà lão ta nhắc đến chính là Triệu Bân, thiên phú của tên cảnh giới Chân Linh này cũng quá là đáng sợ, thuật phân thân sứt mẻ như thế mà cũng bị hắn thi triển đến mức toàn diện như thế, nếu là lão ta thì chắc không làm được.
Xem ra người với người vẫn có sự khác biệt đáng kể, thiên phú ấy mà! Đúng là hàng ngon.
Vụt!
Phân thân lại biến mất một lần nữa.
Bấy giờ, Triệu Bân không tiếp tục nghiên cứu nữa, hắn nhìn vào chiếc nhẫn ma, băng của Mộng Điệp đã tan hơn một nửa, chiếc nhẫn ma run lên dữ dội, chẳng mấy chốc nó sẽ ném Mộng Điệp ra ngoài.
Không chứa vật sống, chiếc nhẫn ma cũng là một vật thể có nguyên tắc, tất cả những thứ có hơi người đều không được tồn tại.
“Lão phu bấm tay tính thì chắc là ngọn núi kia”.
Râu chữ bát thở hổn hển chỉ về phía xa, ngọn núi lớn đập vào mắt.
Đầu nguồn sông Vong Xuyên chính là ngọn núi đó, nơi đó chính là quê nhà của Mộng Điệp.
Triệu Bân đi trước, râu chữ bát đuổi theo phía sau.
Đi vào sâu bên trong, nơi đó thật sự có một thị trấn cổ, tựa núi đạp sông, gọi nó là trấn cổ cũng không đúng, bảo nó là một