Câu nói đó truyền từ trong hang núi ra đầy bình thản, mang theo uy áp chấn động cả Bát Hoang, chỉ nghe thôi, người ta cũng không kiềm được mà phải run lên, muốn nằm sấp xuống đất ngay lập tức.
“Xin tiền bối tha tội, vô… Vô tình đã mạo phạm!”
Tất cả những tên đang đuổi giết đều bất ngờ hoảng sợ, cao thủ cấp Địa Tạng cũng không ngoại lệ.
Người sống trên đời, lúc cần nhún nhường thì vẫn phải nhún nhường, cấp Thiên Võ không phải chỉ là cái danh ảo, một khi nổi giận thì sẽ rất đáng sợ, để tiêu diệt bọn họ thì cần gì đến một chưởng, chỉ cần một ngón tay thôi là đã xong rồi.
“Cút!”
“Cút, cút ngay đây ạ!”
Đám người đánh đến cửa động đều cười gượng gạo.
Chỉ một chữ “cút” đã khiến bọn họ sợ đến đờ người ra, liên tục lùi về sau.
Bọn họ rút lui nhưng đám người ở trên không thì lại không rút lui.
“Cấp Thiên Võ ở đâu ra thế này?”, đôi mắt già nua của ông già áo tím cầm đầu tối tăm và bất định.
“Cấp Thiên Võ xuất thần nhập quỷ, ai cũng có tính tình cổ quái, người này chạy đến chỗ rừng núi hoang vu để tu luyện cũng không có gì lạ”.
Một ông già mặc áo màu bạc ở bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Nếu đã là cấp Thiên Võ thì đã không phải là đối tượng mà chúng ta có thể đối phó rồi, tốt hơn nên đi sớm thôi!”
“Ta cứ thấy có gì đó không ổn!”
“Có trùng hợp quá không?”
Các cao thủ cấp Địa Tạng âm thầm trao đổi với nhau, hai mắt gần như híp lại cả.
“Cố tình tỏ ra huyền bí!”
Ông già áo tím cười lạnh