Nhưng, tọa kỵ của ông ta lại không nghe theo lời của ông ta nữa, mới bay đi được hai ba trượng thì chúi đầu xuống đất.
Không chỉ có ông ta mà những đối tượng khác, bất kể là người hay là tọa kỵ, đều rơi từ trên không xuống chỉ vì bên dưới có một sức hút rất lớn, tất cả bọn họ đều bị hút xuống dưới.
Còn người ở dưới đất thì cũng vì lực hút này mà bị ép đến mức không thể cử động được.
Núi đổ, hang núi cũng sập.
Đá vụn văng khắp trời bị nghiền nát thành khói bụi, ba bóng người mờ ảo thấp thoáng bên trong: Một là Triệu Bân, hai là lão già râu chữ bát, họ cũng giống như đám người truy sát họ, không thể cử động được.
Còn về người thứ ba, đó là một ông già tóc trắng.
Đấy là một cao thủ cấp Thiên Võ thật sự.
Trước đó, khi hai người họ chạy vào trong hang núi thì ông già tóc trắng đã ở đó rồi.
“Đây… Là cấp Thiên Võ sao?”
Tim lão già râu chữ bát đập lên thình thịch, không dám thở mạnh.
Lão ta có lý do để tin rằng chỉ cần một suy nghĩ của ông già tóc trắng thôi thì mình sẽ bị đè nát thành bụi ngay.
“Đây… Là cấp Thiên Võ sao?”, Triệu Bân cũng kinh ngạc.
Ngoài vua Man và vua Âm Nguyệt ra thì ông ta là cao thủ cảnh giới Thiên Võ đầu tiên còn sống mà Triệu Bân gặp, đúng thật là uy lực chấn động trời đất, vượt xa cả cấp Chuẩn Thiên, mặc dù chỉ kém nửa cảnh giới, nhưng lại như kém nhau cả trời đất.
Ông trời thương tình, hắn chạy vào hang núi là vừa định dùng khí thế Thiên Võ để hù người khác.
Ai mà biết bên trong hang núi đó lại có một cấp Thiên Võ thật sự, trùng hợp đến mức hắn không kịp trở tay.
Lần này thì không cần hù dọa nữa rồi.
Lần này thì thật sự có cấp Thiên Võ can thiệp rồi.
“Ông ta bị thương… Vết thương cực kỳ nặng!”
Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng, hắn đang nhìn ông già tóc trắng.
Dưới ánh