“Ngươi… Thật đáng chết!”
Ông già tóc trắng lạnh lùng nói, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Như những gì Triệu Bân nhìn thấy, cấp Thiên Võ này đang bị thương, vết thương cực kỳ nặng, vốn dĩ đang trị thương trong hang núi nhưng lại bị bọn họ quấy rối sự yên tĩnh, cú tấn công của ông lão áo tím đã làm gián đoạn việc trị thương của ông ta.
Bây giờ, khóe miệng ông già tóc trắng đang chảy máu là minh chứng tốt nhất.
Tâm trạng Triệu Bân không ổn định.
Đấy là cấp Thiên Võ đấy, vậy thì ai có thể làm ông ta bị thương thê thảm đến mức đó chứ? Theo hắn nghĩ, người làm ông già tóc trắng bị thương cũng là cấp Thiên Võ, không chừng còn là số đông.
Cùng có tu vi là cấp Thiên Võ, nếu như nhiều người đánh một người thì khác nào đánh hội đồng đồng.
“Thuộc Long Triều Đại Hạ hay là quốc gia khác?”
Đó cũng là chuyện mà Triệu Bân rất muốn biết.
Nếu như là Đại Hạ thì còn đỡ, lôi nữ soái Xích Diễm ra thì chắc cũng được nể mặt.
Nếu như là quốc gia khác thì rắc rối rồi, đến người nào thì chết người đó, đừng ai mơ mà sống được!
Suy đoán đó của hắn cũng rất có khả năng.
Lúc biên quan cấp báo thì cũng có chiến trường dành riêng cho cấp Thiên Võ, còn ông già tóc trắng này thì chắc là người nước khác trốn vào đây, vì bị thương quá nặng nên lại lưu lạc ở Đại Hạ đến giờ, vết thương vẫn chưa hồi phục hẳn.
“Là người của vương Triều Đại Nguyên!”, lão già