Hai người vừa mới đi không được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng rơi ầm xuống.
Con mãng xà khổng lồ rơi xuống đất khiến một tảng đá to phải vỡ vụn, luồng khí mạnh mẽ lan tràn khắp nơi, khiến cây cổ thụ che trời phải ngã xuống, thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt chưa chạy được bao xa đều gặp nạn, bị luồng khí đó làm cho choáng váng, hất bay thật xa.
“Kẻ nào chơi ác thế không biết”, thanh niên áo trắng thầm mắng.
Mặt mũi Liễu Như Nguyệt cũng không khá hơn là bao, nhếch nhác không sao tả nổi.
“Trời đất chứng giám, ta thật sự không biết hai người đang ở đây”.
Đó chính là lời giải thích của Triệu Bân.
Nếu biết hai người các ngươi sẽ né được thế này thì chắc ta sẽ ném chuẩn hơn một tí.
Gào!
Con mãng xà khổng lồ gào lên, đau đớn và thảm thiết.
Rắn bị đánh trúng bảy tấc thế này cảm giác chẳng thoải mái tí nào, hơn nữa Triệu Bân còn quậy một trận trong bụng nó, không biết nó đã trúng bao nhiêu kiếm, bây giờ đã thành thân nửa tàn, bây giờ rơi xuống nữa thì tàn hẳn.
Gào! Gào!
Sau đó là một màn cực kỳ thảm thiết.
Có lẽ mùi máu tanh quá nồng, có lẽ con mãng xà khổng lồ đã xông vào lãnh địa của loài khác nên rước lấy rất nhiều ác điểu, trong đó có đủ loại yêu thú đáng sợ, chẳng hạn như con sư tử lửa kia đã nhìn thấy con mãng xã khổng lồ, nửa đêm bị phá tỉnh, bị xông vào lãnh địa, tất nhiên nó cực kỳ khó chịu nên phải chén một bữa no nê.
Bên này, Triệu Bân đã thoát khỏi ma đạo.
Trạng thái ma hóa kéo dài không lâu nên cắn trả cũng không còn đáng sợ như trước.
Ít nhất thì bây giờ hắn vẫn còn đứng vững, đang vịn một thân cây to khụ máu, cũng