Đến tận lúc này vẫn chưa thấy quả Thiên Linh đâu.
“Sư huynh, hay là chúng ta về thôi!”, Liễu Như Nguyệt khẽ nói.
“Sư huynh đã hứa thì nhất định sẽ giúp muội tìm được”, thanh niên áo trắng cười như gió xuân, nhưng sâu trong ánh mắt lại chất chứa ham muốn, cơ thể Thiên Linh vẫn rất đẹp.
Nói xong mọi thứ lại tìm vào yên tĩnh.
Liễu Như Nguyệt thì không sao, cô ta cảnh giác nhìn xung quanh.
Thanh niên áo trắng lại nao nao trong lòng, sau khi đứng đó một lát thì hắn ta đã mắng được trăm ngàn lần rồi, mắng ai hả? Tất nhiên là mắng kẻ ném con mãng xà khổng lồ tới rồi, ừm… Cũng chính là Triệu Bân.
Hắt xì!
Tiếng hắt xì của Triệu Bân cực kỳ lặng lẽ.
So với bọn Liễu Như Nguyệt thì hắn còn thảm hại và nhếch nhác hơn nhiều, đi dạo trong bụng con mãng xà khổng lồ một vòng, có khác gì đang dạo qua quỷ môn quan đâu, yêu thú nơi này không nên trêu vào một tí nào.
Hắn cũng không dám mạo hiểm, nấp trong một hang động tĩnh tâm chữa thương.
Đêm khuya, sương mù trong rừng ngày càng dày đặc, chẳng những có độc tính mạnh mà còn có khói độc mê hoặc lòng người, vì thế nó mới được gọi là rừng sương mù, tâm người không đủ tịnh rất dễ rơi vào ảo ảnh.
Chờ đến khi ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, Triệu Bân mới mở mắt.
Nửa đêm chữa thương thế này chẳng gặp chút trở ngại nào, hắn cầm Tuệ Tâm Châu đặt giữa lòng bàn tay quan sát, hắn chưa từng thấy vật này bao giờ, cũng chưa từng nghe qua, thấy vẻ mặt của râu chữ bát lúc đó chắc vật này không hề tầm thường tí nào, có lẽ nó có năng lực đặc biệt nào đó, mang đi bán chắc cũng đáng giá.
Cất Tuệ Tâm Châu đi, hắn ra khỏi hang động.
Dù đang là ban ngày nhưng khu rừng vẫn đầy sương mù