“Tại sao không nói cho ta biết?” “Không thích”.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Bân đen như mực.
“Dòng máu thuần khiết quá đi”.
Ma nữ liếm đầu lưỡi đỏ tươi của mình, nở nụ cười the thé, khiến người ta nghe mà sợ.
“Ngươi chờ ta đi ra”.
Triệu Bân lại xông lên, độn thổ kiểu gì mà một nửa người vẫn còn ở trong đất thế này?
Hắn bất lực, thi triển lực thế nào cũng không ra nổi.
Hắn không ra được, nhưng ma nữ đã xuất hiện, bò ra khỏi cái giếng của mình, gió âm thổi đến.
Triệu Bân định hô lên.
Tình cảnh lúng túng này thì phải tìm người giúp mới được.
Tiếc là còn chưa gọi được chữ “cha” thì ma nữ đã xông đến.
Bộ tóc dài đen lõa xõa, chặn lấy cổ hắn, khiến hắn không thể gọi lên thành tiếng.
Hự...!
Triệu Bân kêu lên, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh, cảm thấy cổ mình như sắp đứt.
Hắn nhìn sang Nguyệt Thần đang hóng chuyện và không có ý định giúp đỡ, mà cô ta cũng không giúp nổi.
Nếu Triệu Bân không giải quyết nổi một con ma nữ thì hắn chính là một kẻ vô dụng.
“Máu này thuần khiết quá đi”.
Ma nữ cười âm hiểm, miệng còn dính nước miếng nhớp nháp, thối kinh khủng khiếp.
Triệu Bân cắn răng, lấy hai tay bắt lấy tóc của ma nữ, mượn lực xông ra.
Sau đó, hắn mạnh mẽ quật ả ma nữ đang cười khằng khặc xuống đất.
Cùng lúc đó, hắn huơ tay, sử dụng Uy Long chưởng tấn công.
Aaaaaaa...!
Ma nữ kêu thảm rồi lại ngã xuống giếng.
“Chạy đi đâu”.
Triệu Bân bước lên, ma nữ đã rơi xuống giếng nhưng bộ tóc dài đó còn đang vắt một nửa ở ngoài giếng.
Hắn đã bắt được và liều mạng kéo ả ta ra ngoài.
“Cho ngươi cười này”.
Triệu Bân giơ nắm đấm lên rồi đấm vào đầu ma nữ.
Lúc này, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Ma nữ không chạy nữa mà hóa thành một làn sương, đâu đó vẫn nghe thấy tiếng khóc ai oán.
“Sao trong giếng lại có ma chứ”.
Triệu Bân bò ra miệng giếng, nhướng đầu ra nhìn, có khi bên trong vẫn còn nữa.
“Khỏi tìm, chỉ có một con này thôi”.
Nguyệt Thần nói, một tay ôm mặt, nhàm chán nhìn linh tinh, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Bân không nhìn nữa nhưng vẫn đang nghĩ.
Giếng là nơi cực âm, sinh ra tà ma cũng là bình thường.
Điều đáng để khẳng định là, vào một thời đại nào đó, đã có chuyện gì cực thảm xảy ra ở chiếc giếng cổ này.
Chẳng hạn là có người bị đẩy xuống riếng, ở nơi u ám này, âm hồn không tan và biến thành lệ quỷ.
Không may là lại bị hắn gặp được.
Nghĩ lại mới thấy sợ, nhưng cũng may là hắn gặp phải.
Nếu sau khi hắn đi mà Liễu Tâm Như cùng hai nha đầu trong viện gặp thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm và trở thành món ăn của con ma nữ này.
Hắn không nghĩ nhiều, lấy một hòn đá lớn ra phá nát đài giếng.
Giếng cổ có lệ quỷ, nghĩ đến đã thấy kinh rồi, sao có thể uống nước trong giếng được nữa.
“Bân nhi?”
Bên ngoài viện có tiếng gọi, đó là Triệu Uyên.
Ông ấy nghe được động tĩnh mới đi qua xem, vừa đến cửa thì thấy tiếng đá vỡ, có trời mới biết là Triệu Bân đang phá cái gì, mà âm thanh còn không nhỏ.
“Cha”.
Triệu Bân mở cửa, cả người đầy mồ hôi.
“Sao còn chưa ngủ?”
Triệu Uyên nhìn Triệu Bân, nửa đêm nửa hôm mà cả người đầy mồ hôi.
“Con dậy đi tiểu tiện”, Triệu Bân ho khan.
“Ngủ sớm đi”, Triệu Uyên mỉm cười, vỗ vai Triệu Bân, cảm thấy người Triệu Bân lớn ra không ít.
“Cha, sau khi con đi, cha có thể tìm người bồi dưỡng cơ thể cho Liễu