Nhưng câu hỏi của người thanh niên áo trắng cũng chính là câu hỏi của cô ta.
Trên thế giới có nhiều yêu nghiệt như vậy, ít nhất tên này cũng phải có một cái tên húy chứ.
Đánh với nhau đến hơn nửa đêm rồi mà họ cũng không biết đối phương trông như thế nào, cũng không biết lai lịch của đối phương ra sao, lần này trở về e rằng không thể ngủ yên ổn được rồi.
“Có lẽ tên kia đã trốn thoát rồi!”
Triệu Bân lẩm bẩm, về phần thanh niên áo trắng, hắn ta hoàn toàn không nghe.
Đến tận bây giờ, thì đại chiến cũng nên kết thúc rồi.
Vốn dĩ là để kéo dài thời gian cho lão già râu chữ bát, đánh tiếp cũng vô nghĩa.
Triệu Bân rút lui, thu kiếm về.
Nếu như hắn muốn đi, dù là thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt liên thủ thì cũng không thể giữ hắn lại được vì sở trường của hắn là chạy trốn, thứ được sử dụng nhiều nhất là bước Phong Thần.
Hử?
Lùi được hai bước, Triệu Bân không khỏi cau mày lại, vô thức nhìn xuống dưới.
Mặt đất đang rung chuyển nhưng không phải vì động đất mà hình như có thứ gì đó bên dưới đang chuyển động.
Ở phía đối diện, Liễu Như Nguyệt và thanh niên áo trắng cũng nhận ra điều này.
Mặt đất không chỉ rung chuyển mà còn có những chỗ phồng hẳn lên, nhiều nơi đã vỡ ra, dường như đang có một con quái vật sắp sửa thoát ra từ bên dưới.
A...!
Một lúc sau, tiếng hét thất thanh từ một chỗ sâu truyền ra.
“Cái gì thế? Đó là thứ gì vậy?”
Tiếng kêu gào sợ hãi, vang lên khắp chốn.
Có quái vật! Một con quái vật cực kỳ to lớn, chính xác hơn thì là một con Thụ Yêu, nó chui từ dưới đất lên, cao chừng trăm trượng, ba mươi tới năm mươi người ôm cũng không hết, từng cái dây leo giống như xúc tu, chẳng khác nào những con trăn khổng lồ, kéo dài ra bốn phía.
Mấy võ tu, yêu thú chạy trốn đa phần đều bị cuốn lấy, kéo vào trong bóng tối, nuốt thành thịt nát xương tan.
“Chạy thôi!”
Tiếng kêu gào tràn ngập cả màn đêm mờ ảo.
Những người trước đó cướp lấy Thiên Linh quả cũng không cần bảo bối nữa, dù là cảnh giới Địa