Ngay lập tức, một lá bùa ảo ảnh xuất hiện, đè ép Triệu Bân từ trên cao.
Đồng thời thanh niên áo trắng cũng nhấc kiếm lên phối hợp đánh với Liễu Như Nguyệt.
Triệu Bân không thèm nhìn là đã chém luôn lá bùa lớn, sau đó hắn lách mình tránh được đòn chí mạng của thanh niên áo trắng, rồi trở tay bổ ra ngoài, tiện thể tặng thêm hai lá bùa nổ.
“Giết”.
Không đợi khói tản bớt, thanh niên áo trắng gầm lên, liên tục tung ra bí thuật.
Vẻ mặt Liễu Như Nguyệt cũng lạnh hẳn đi, khí thế cũng tăng cao, cuối cùng cô ta cũng dùng toàn lực.
Ầm! Rầm!
Trận chiến hai đánh một, hai bên lần lượt dùng bí thuật để đánh, kiếm quang, chưởng ấn, quyền ảnh… ùn ùn kéo đến, sát khí mãnh liệt, huyết mạch dâng cao, sinh lực dâng trào.
Cả ba đánh rất kịch liệt, mỗi một tia lửa tóe ra khi va chạm còn chói mắt hơn cả bùa lôi quang.
“Một cảnh giới Chân Linh sao lại có nhiều chân nguyên như thế?”
Thanh niên áo trắng nghiến răng nghiến lợi, vừa tức giận vừa đờ đẫn, ngay cả Huyền Dương tầng ba như hắn ta cũng không chống đỡ được việc tiêu hao sức lực, đối phương thì chẳng hề có dấu hiệu bị kiệt sức, ngược lại càng đánh càng hăng.
“Cảnh giới Chân Linh không thể mạnh như thế, hắn đang che giấu tu vi sao?”
Liễu Như Nguyệt nhíu mày, cũng thất thần trong chốc lát.
Cô ta cứ có cảm giác người đang đánh với họ không phải cảnh giới Chân Linh mà là một cao thủ cảnh giới Địa Tạng, khí huyết dồi dào, nội lực mạnh mẽ, bí thuật hung hãn, những thứ này đều không phải là thứ mà một cảnh giới Chân Linh nên có.
Càng đáng sợ hơn là đối phương không hề có huyết mạch đặc biệt.
Điều này làm cô ta cho rằng đó là