Mục Thanh Hàn hơi chau mày, tiến đến như một cơn gió rồi lắc nhẹ Triệu Bân.
Triệu Bân mở mắt ra, nhìn thấy Mục Thanh Hàn thì mới dụi mắt và chào: “Chào buổi sáng sư tỷ!”
“Đâu phải không có chỗ ở, sao lại ngủ ở đây?”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.
“Ngủ ở đây tốt và an toàn hơn”, Triệu Bân vẫn còn đang dụi mắt, thật sự ngủ không ngon giấc.
Mục Thanh Hàn nghe hắn nói mà không hiểu gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta đã hiểu ra.
Lúc nàng ta nhìn về phía phòng hắn thì có một bóng người nhảy ra từ cửa sổ, đấy là Vân Yên, cô ta giống như một tên trộm bị người ta phát hiện, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.
Đúng là sư phụ mà, đến động tác nhảy cửa sổ cũng đẹp, ít ra thì đẹp hơn Triệu Bân, tiếp đất rất thăng bằng.
“Chuyện này…”
Mục Thanh Hàn hé nhẹ miệng, lúc này nàng ta mới biết tại sao Triệu Bân lại ngủ ở đây.
“Nhóm lửa, nấu cơm!”
Vân Yên nghiêm nghị chắp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng bước qua.
Lúc đi ngang qua Triệu Bân thì cô ta còn liếc hắn một cái, đêm qua tự dưng ngủ trên giường đồ đệ, chắc chưa dọa chết tên nhóc này đâu nhỉ!
“Suýt chút làm ta sợ tới tè ra quần!”
Triệu Bân không nói gì nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Sư phụ mộng du đến giường của hắn, nếu nói ra thì chắc không ai tin, may mà hắn lanh trí và chạy cũng nhanh, nếu không thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà, chắc hắn cũng chẳng thể rửa sạch nỗi oan.
Vân Yên ho gượng, quay về lại khuê phòng của mình.
“Sư phụ của chúng ta có bệnh phải không?”, Triệu Bân hỏi.
“Ừm!”, Mục Thanh Hàn khẽ giật khóe môi: “Do công pháp gây ra, người thường hay bị mộng du!”
“Bệnh này cần