“Ăn được thật đấy chứ!”, Mục Thanh Hàn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vân Yên ở bên cạnh cũng nhếch môi.
Tiểu đồ đệ của cô ta ăn cũng được thật.
“Chà, đang ăn cơm à?”
Đỉnh Tử Trúc lại có khách.
Giọng nói chưa dứt hẳn thì đã nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng nhẹ nhàng bước đến.
Đấy là Linh Lung, đệ tử của Đại Hạ Hồng Uyên!
Thấy Linh Lung, Triệu Bân càng vùi đầu xuống sâu hơn.
Mỗi lần trông thấy cô ta, hắn đều có xúc động muốn bỏ chạy liền, ngay và lập tức.
Tất cả đều do tâm lý mà thôi, thật ra hắn cũng không có gì để sợ, đã thay đổi dáng vẻ và khí tức, dù là cảnh giới Thiên Võ cũng chưa chắc đã nhận ra được, dù Linh Lung có thiên nhãn cũng không thể biết hắn là Triệu Bân.
Khi đang suy nghĩ thì Linh Lung đã tới.
Đúng là đồ đệ của Hồng Uyên không hề xem mình là người ngoài, vừa tới đã ngồi xuống.
Mục Thanh Hàn biết điều, lấy thêm một bộ bát đũa cho Linh Lung.
“Lần này đi cũng được ba bốn năm rồi”.
Vân Yên nghe nói, cầm bầu rượu lên tự tay rót rượu cho Linh Lung.
“Đi một đoạn dừng một đoạn, dạo chơi nhân gian ấy mà”, Linh Lung cười, ánh mắt còn liếc sang Triệu Bân rồi chợt híp lại, từ ánh mắt đầu tiên đã thấy quen quen như từng gặp nhau vậy.
“Tiểu đồ nhi nhà ta, cũng được chứ nhỉ”, Vân Yên cười nói.
“Người Sở Lam chọn thì làm gì có chuyện không được”, Linh Lung cười cầm bát đũa lên.
“Sở Lam?”
Mục Thanh Hàn nghe xong lập tức giật mình, bất giác liếc nhìn Triệu Bân vài lần.
Biết Triệu Bân lẻn vào bằng cửa sau nhưng không ngờ người cho vào lại là nữ soái Xích Diễm, khiến người ta rất khó để tin được, nhưng cô ta nhìn một lúc lâu vẫn không biết Triệu Bân thần kỳ ở chỗ nào, chỉ là sức ăn thì