Khi hắn vào thì Tàng Kinh Các không có một bóng người.
Chỉ có một trưởng lão nằm sấp xuống ngủ ngon lành, tiếng ngáy như sấm.
Trưởng lão này hắn có biết vì hôm qua gặp được dưới chân núi, tên là Nhạc Huyền Sơn, cũng là thế hệ Chúc Huyền, người Thiên Tông gọi là Huyền Sơn lão đạo, chờ mấy ngày, cuối cùng vẫn chưa thu nhận được đồ đệ nào.
Thế cũng tốt, chẳng cần phải dốc lòng dốc sức lo lắng cho đồ đệ.
“Trưởng lão”.
Triệu Bân tiến tới, khẽ gọi.
Nhạc Huyền Sơn mở mắt nhìn, thấy đó là Triệu Bân thì lập tức nhướng mày, một ngày dài không thấy đệ tử nào đến, người đầu tiên tới lại là cái tên đi cửa sau đó, hôm qua còn bị đá vào như quả bóng.
“Chỉ được xem dưới tầng một”.
Nhạc Huyền Sơn tùy tiện nói, lại nằm sấp người xuống ngủ say.
Triệu Bân cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng bước vào, tầng một cực kỳ rộng lớn, rất nhiều giá sách xếp thành hàng dài, chất đầy sách, cũng có rất nhiều sách cổ, phần lớn đều phủ một lớp tro bụi.
Hắn vừa đi vừa nhìn ngắm, tìm kiếm một vài thứ có liên quan đến huyết mạch.
Thỉnh thoảng hắn cũng dừng chân lại vài lần, tiện tay lấy một quyển sách mở ra, đúng như lời Mục Thanh Hàn nói, có rất nhiều thứ mới mẻ, là thứ người ngoài kia không thể đọc được, chẳng hạn như các thế lực lớn ẩn sâu trong Đại Hạ.
Đến giá sách trong góc khuất cuối cùng hắn mới dừng lại.
Trên đó có một bộ sách được dán nhãn huyết mạch, hắn giơ tay lên lấy, vội vã xem, trong đó có ghi rất nhiều loại huyết mạch, chẳng hạn như thể Thiên Linh, bên trong có rất nhiều thông tin, các huyết mạch di truyền khác, bao gồm nguồn gốc và các nhánh đều được giải thích cực kỳ chi tiết, xem đến quyển cuối cùng mới là cuốn viết về thức tỉnh huyết mạch.
Cũng giống lời Vương Trác nói, thức tỉnh huyết mạnh là cơ duyên và cũng là kiếp nạn, vượt qua được chính là tạo hóa, không thể vượt qua được thì sẽ là kiếp nạn, có rất nhiều di chứng, chẳng hạn như mất trí nhớ, chẳng hạn như ngủ say, chẳng hạn như thành người thực vật, chẳng hạn như chôn