Ông ta cười, còn đáng khinh hơn cả Tô Vũ.
Ngẫm lại cũng đúng, nữ soái là người thế nào cơ chứ, chẳng những là thống soái của quân Xích Diễm mà còn là một trong những phó trưởng giáo Thiên Tông, quan trọng là rất xinh đẹp, hào hoa phong nhã, là đối tượng yêu thầm của thế hệ Chúc Huyền.
Trông Tô Vũ mơ màng như thế, chắc nữ soái cũng là tình nhân trong mộng của thế hệ chữ Thanh.
“Hai người này hài hước thật”.
Triệu Bân không nói gì, ánh mắt hắn đã nói lên tất cả.
Một khối Tử Ngọc Xích Diễm, một già một trẻ đều đứng đó tưởng tượng rồi mơ màng?
“Tử Ngọc của ngươi có bán không vậy?”, Tô Vũ cười hơ hớ nói.
“Sở Vô Sương không ý kiến gì thì ta cũng không ngại bán cho ngươi”, Triệu Bân nhún vai.
Tô Vũ ho khan, lập tức bó chân bó tay không làm gì được.
Tín vật của nữ soái mà bị mang ra mua bán như đồ chợ, Sở Vô Sương biết được chắc chắn sẽ đánh hắn ta thành đầu heo, ai dính dáng đến tên đi cửa sau này cũng sẽ bị đánh không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Tô Vũ đi rồi, hắn ta đi cầu thang lên tầng hai, có thể thấy hắn ta là đệ tử lâu năm.
Triệu Bân cũng đã cất Tử Ngọc, phải mất rất nhiều sức mới lấy lại được.
“Có thể ôm Tử Ngọc ngủ mỗi ngày, thật tốt”, Huyền Sơn lão đạo chậc lưỡi, cực kỳ hâm mộ!
“Ta là chính nhân quân tử”.
Triệu Bân giấu Tử Ngọc đi, nhấc chân ra khỏi Tàng Thư Các, trước khi đi còn liếc sang cầu thang lên tầng hai, thầm nghĩ nửa tháng sau nhất định phải lên đó xem thử, rốt cuộc là bảo bối thế nào.
Ra khỏi Tàng Kinh Các, Triệu Bân không về đỉnh Tử Trúc mà đi thẳng đến một tòa lầu cách đó không xa.
Lầu các này trông không