Còn diễn võ đài là nơi Thiên Tông dành riêng cho các đệ tử để so tài võ thuật và giải quyết ân oán riêng.
Từ khi Thiên Tông thành lập, số lượng đệ tử thiếu mất chân tay không tới một ngàn thì cũng đạt tới tám trăm vì lên diễn võ đài đánh nhau.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Tử Trúc đã bắt đầu dùng bữa.
Cảnh tượng rất ấm áp.
Chẳng qua, sư phụ và sư tỷ xinh đẹp trông có vẻ chẳng muốn ăn cho lắm, họ ngồi nhìn Triệu Bân ăn.
Người gì mà ăn cơm cũng không dùng bát, ăn luôn bằng cái bồn, hơn nữa ăn món nào trông cũng ngon miệng phết! Chủ yếu là sức ăn cũng rất lớn, một mình tên này mà ăn hết hơn nửa nồi cơm lớn.
“Sao ngươi ăn được ghê thế?”, Mục Thanh Hàn nhỏ giọng hỏi.
“Lúc nhỏ nhà ta rất nghèo, chẳng mấy khi được ăn no”.
Gia chủ Triệu gia đáp lời khiến Vân Yên phải bật cười.
Hóa ra ngươi có thể ăn được như thế đều là do lúc nhỏ không có ăn nên giờ chạy đến đỉnh Tử Trúc của ta ăn bù à?
“Ngươi lấy bùa nổ ở đâu mà nhiều thế?”, cuối cùng Vân Yên cũng cầm đũa lên.
“Con mua từ một cửa hiệu cũ!”, Triệu Bân vừa và cơm vừa đáp.
“Mua bao nhiêu?”
“Một xấp dày”.
“Ngươi có nhiều tiền thế à?”, Mục Thanh Hàn chen vào một câu, bùa nổ là thứ rất đắt tiền.
“Để dành đó!”, Triệu Bân bật cười.
“Dám lớn lối khiêu chiến Sở Vô Sương như vậy, ngươi đừng nói với vi sư là muốn dùng bùa nổ để đánh bại cô ta ở cuộc tỷ thí tân tông nhé?”, Vân Yên hờ hững nói, tướng ăn cũng rất nho nhã.
“Đồ nhi nghĩ cách này rất đáng tin”, Triệu Bân chỉ cúi đầu và cơm.
Hắn nói vậy lại chọc cười Vân Yên.
“Tỷ thí tân tông cấm dùng bùa nổ!”, Mục Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Bân: “Dù cho có thể dùng thì với bùa