Đã là sư phụ thì cô ta hoàn thành tốt trách nhiệm của một sư phụ.
Đêm nay trăng thanh gió mát, rất thích hợp cho việc truyền thụ tâm đắc, còn chính thức truyền thụ võ đạo thì để sau tỷ thí tân tông hẵng nói.
Đây cũng là quy tắc từ xưa đến nay, trong vòng nửa tháng, hai đồ nhi có thể tùy ý sắp xếp.
Mục Thanh Hàn tĩnh tâm lắng nghe, không bỏ sót một câu nào.
Nhìn sang Triệu Bân, mặc dù hắn nghe rất nghiêm túc nhưng trong lòng cũng bị phân tâm.
Hắn vừa nghe Vân Yên giảng giải vừa âm thầm lĩnh ngộ bí thuật, bước Phong Thần hay Diễn Thiên Võ quyết cũng được, dù sao cũng không nhàn rỗi.
Tầm ba canh giờ sau, Vân Yên mới đứng dậy.
Mục Thanh Hàn yên tĩnh ngồi rất lâu, có lẽ lĩnh ngộ khá nhiều.
Triệu Bân không quấy rầy, trốn về phòng, khóa cửa lại.
Xong rồi hắn còn kéo rèm cửa sổ, nhìn thế nào cũng giống như đang phòng trộm.
Nói chính xác thì đang đề phòng sư phụ.
Mộng du trong thời gian dài vì công pháp không phải là thói quen tốt.
Mộng du không đáng sợ, hắn chỉ sợ Vân Yên lại chưởng mình một phát trong lúc bị mộng du.
Đóng chặt cửa sổ rồi hắn mới lấy sơ đồ kết cấu cường nỏ ra.
Đêm nay hắn muốn thử chế tạo một cái cường nỏ, xe nỏ có cường nỏ không phải chiến mâu bình thường, nó được tạo nên từ rất nhiều phụ kiện nhỏ, cơ quan trong đó cũng cần phối hợp nhiều linh kiện khác.
Hắn lấy một miếng sắt, dùng sấm sét bọc lấy, luyện ra tinh túy.
Sau đó tiện tay dùng sấm sét để mài từng chút.
Hắn có võ hồn, chân nguyên dồi dào, thêm cả luyện khí thuật, mọi thứ đều đâu ra đấy.
Dưới ánh trăng, từng món linh kiện nhỏ được tạo ra, bất kể là kích cỡ hay hình dáng, thậm chí từng đường rãnh nhỏ, chúng đều được rèn rất tinh xảo.
Đến nửa đêm, hắn mới thu sấm sét lại.
Hắn đã làm được hơn một trăm món linh kiện dùng để tạo ra cường nỏ.
Uống một hớp rượu, Triệu Bân lại tiếp tục bận rộn, lắp ráp các linh kiện thành một một chiến mâu, đúng hơn là một chiếc cường nỏ – loại cường nỏ kết