Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đều cực kì sủng ái nàng.
Thế nhưng lần này, phụ thân đột nhiên nói muốn nàng gả vào Mục gia.
Mục gia với Tiêu gia ở Nam Vân Đế Quốc đều là gia tộc có thanh danh hiển hách, gả vào Mục gia, đúng là môn đăng hộ đối, nhưng phụ thân lại nói người nàng gả tên là Mục Vân.
Mục Vân là ai? Nàng căn bản không biết.
Sau khi trải qua một lần điều tra, nàng mới biết được, Mục Vân chính là đứa con riêng của Mục Thanh Vũ, tộc trưởng đương nhiệm của Mục gia.
Ở Nam Vân Đế Quốc, con riêng còn không bằng con thứ.
Nhưng mặc nàng phản đối thế nào, từ trước đến nay, phụ thân yêu thương nàng, lần này lại vô cùng kiên quyết, căn bản không nghe theo nàng.
Rơi vào đường cùng, nàng mới vụng trộm rời khỏi Nam Vân thành, đi vào Bắc Vân thành, muốn nhìn một chút, Mục Vân này đến cùng là thần thánh phương nào.
Một đứa con riêng bị tông tộc Mục gia vứt bỏ mười năm, vì sao đột nhiên sẽ được Mục Thanh Vũ tộc trưởng Mục gia nhớ tới.
Mà phụ thân tại sao lại bảo nàng đính hôn với đứa con riêng này.
- Gia hỏa này, xem ra trước đó ta thật đúng là đã xem thường hắn.
Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy bóng lưng của Mục Vân rời đi, nàng nghiến răng kèn kẹt.
Dựa vào dung nhan của nàng, ở Nam Vân Đế Quốc, đi đến đâu đều sẽ nhận được hoan nghênh.
Mục Vân này coi như không biết thân phận của nàng, nhưng thái độ đối đãi với nàng, cũng thực sự quá lạnh nhạt.
Chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ?- Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?Hoàn Nhi đứng một bên có chút buồn bực nói:- Ta thấy gia hỏa này chính là một cây gai phiền phức khó chịu, tiểu thư ngài vẫn nên quay về đi, nếu không bị tộc trưởng phát hiện, lại sẽ bị phạt cấm ra khỏi cửa.
- Cấm cửa thì làm sao?Tiêu Doãn Nhi hừ hừ nói:- Ta cũng không thể cứ như vậy vô duyên vô cớ gả cho một đứa con riêng? Chuyện đại sự cả đời của Ta Tiêu Doãn Nhi, đương nhiên vẫn phải do chính ta tự tính toán!.
- Vân ca, huynh làm sao thế?Một đường rời khỏi Thánh Đan các, Tần Mộng Dao nhìn thấy lông mày của Mục Vân vẫn luôn nhíu lại, nàng liền hỏi.
- Không có gì!Hắn khoát tay, thở dài, nói:- Dao nhi, muội biết Tiêu gia không?- Biết, Tiêu gia chính là đại gia tộc nổi tiếng ngang với Mục gia các huynh, thanh danh hiển hách ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc.
Tần Mộng Dao nghe được câu hỏi của Mục Vân, cười nói:- Vân ca, huynh đang nghĩ đến Tiêu Doãn Nhi kia sao? Nhìn bộ dáng của nàng ta, tựa như là từ Nam Vân thành chạy đến, chẳng lẽ có liên quan với huynh?Đây cũng chính là điều Mục Vân lo lắng.
Có thể nói, trước đó, trong đầu của Mục Vân kia, chỉ có hình bóng của mẫu thân hắn thời trẻ ôn nhu hiền lành, nhưng những ký ức kia rất mơ hồ.
Mà đối với phụ thân, Mục Vân chỉ có cảm xúc căm hận.
Hình như từ sau khi mẫu thân của hắn qua đời, Mục Vân chính là bị Mục Thanh Vũ tộc trưởng Mục gia ném qua một bên, nhìn đều chẳng thèm nhìn một cái.
Nhưng, nếu Mục Thanh Vũ kia đột nhiên nhớ tới hắn còn có một đứa con trai như vậy, mà lại đúng lúc vào thời khắc gia tộc cần, mới nhớ tới đứa con trai này.
Tình huống kia sẽ rất không giống nhau.
Thí dụ như! Thông gia!Lúc trước, nghĩa phụ để bảo hắn cưới Tần Mộng Dao, chính là muốn củng cố quan hệ Tần gia với Mục gia.
Mục Vân thật sâu hiểu rõ, càng là đại gia tộc, quan hệ với nhau càng thêm phức tạp, mà thông gia chính là thủ đoạn tốt nhất để giữ vững gia tộc với quan hệ giữa các gia tộc khác.
- Hi vọng là ta suy nghĩ nhiều! Mục Vân gõ đầu, một tay ôm Tần Mộng Dao vào trong ngực, cười hì hì nói:- Hiện tại, muội chính là đại phú bà, toàn bộ Bắc Vân thành, hiện tại sợ rằng cũng không có tài sản nhiều như ta, bây giờ, muội muốn làm gì?- Không muốn làm gì cả, ta chỉ nghĩ ở một chỗ với huynh!- Ở cùng một chỗ với ta để làm gì?Mục Vân cười hắc hắc, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng âm hiểm, tay cũng bắt đầu không ở yên.
Tần Mộng Dao ngượng ngùng nói:- Huynh luôn luôn không thành thật như vậy, lần này, huynh đấu giá nhiều đan phương như vậy, Mục gia có thể nói là một cước đạp mây, trở thành gia tộc giàu có nhất Bắc Vân thành, hộ vệ, luyện đan sư cũng sẽ không thiếu,