- Ngồi ở đây!Thiệu Minh nhanh chân vượt qua, đi thẳng tới trước bàn Tiêu Doãn Nhi, đặt cái mông ngồi xuống.
Đôi mắt của hắn chăm chú nhìn dáng người nổi bật của Tiêu Doãn Nhi, cũng không dời đi.
Từ khi tiến vào Bắc Vân thành, hắn cũng đã vui chơi mấy lần, chỉ là Bắc Vân thành này, phẩm chất thực sự không hề tốt đẹp gì, so với những nữ đệ ngoại môn cùng tông môn, chênh lệch quá nhiều.
Duy nhất có thể để cho hắn ngo ngoe muốn động cũng chỉ có Tần Mộng Dao.
Chỉ tiếc Tần Mộng Dao hoặc là ở Tần gia, hoặc ở bên người Mục Vân, hắn nơi nào có cơ hội.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi, một đại mỹ nhân sống sờ sờ, không chút nào kém hơn Tần Mộng Dao kia, hắn cũng không muốn tiếp tục đi lên phòng riêng ở lầu hai.
- Hỗn đản, con mắt ngươi đang nhìn ở đâu vậy?Hoàn Nhi nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một tên bi3n thái, khẽ quát một cái.
- Hắc hắc, mỹ nữ không phải để nhìn sao?Thiệu Minh cười hắc hắc, đôi mắt của hắn lại hung hăng nhìn vào khe ng ực của Tiêu Doãn Nhi, nói:- Chủ tử xinh đẹp không nói, nha hoàn cũng đẹp như vậy, hai vị tiểu thư, ta là Thiệu Minh - đệ tử nội môn Thánh Đan các, không biết có thể cùng nhau uống vài chén rượu hay không?- Uống rượu? Chỉ sợ ngươi uống không nổi.
Hoàn Nhi lạnh lùng nói.
- Hoàn Nhi!Nhưng, nhìn thấy Thiệu Minh ngồi xuống, Tiêu Doãn Nhi lại ngăn lại Hoàn Nhi, thẹn thùng cười nói:- Thánh Đan tông? Đây chính là một trong các tông môn cường đại nhất Thiên Vận đại lục, ta cũng rất muốn đi vào.
- Dễ nói, dễ nói.
Thiệu Minh nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tiêu Doãn Nhi, con mắt của hắn cơ hồ phun ra lửa.
- Tiểu nương tử, chỉ cần ngươi theo hầu ta một đêm, Thánh Đan tông, ta bảo đảm ngươi có thể đi vào.
- Thật sao?- Đương nhiên!Một bên, mấy người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ thấy cảnh này, cũng chỉ cười khổ.
Thiệu Minh này, ỷ vào địa vị gia gia mình, không biết bao nhiêu nữ đệ tử ngoại môn bị hắn ăn mất.
Trước mắt, vị mỹ nữ này nhìn dáng người tuyệt mỹ ngực to, lại lộ ra bộ dáng si mê, chỉ sợ tối nay sẽ trở thành đồ chơi trên giường Thiệu Minh.
- Chỉ là! - Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn gia nhập vào Thánh Đan tông?- Dĩ nhiên không phải!Tiêu Doãn Nhi đột nhiên khó mà mở miệng nói:- Chỉ là ta đã là người của Mục Vân công tử, chỉ sợ không thể rời khỏi Bắc Vân thành! - Mục Vân, lại là Mục Vân.
Thiệu Minh nghe được lời của Tiêu Doãn Nhi, hai tay hắn siết thành nắm đấm, nghiến chặt hàm răng, vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch.
Tên kia đã từng là phế vật, hiện tại làm sao lại có nhiều mỹ nữ vây lại như thế!Vận khí của tên Mục Vân này thật đúng là tốt.
- Hừ, Mục Vân, cái rắm, lão tử muốn ngươi, đêm nay ngươi phải hầu hạ lão tử!Trong lòng Thiệu Minh dâng lên lửa giận, hắn không cam tâm, đứng dậy, một tay chụp vào bàn tay như ngọc của Tiêu Doãn Nhi.
- Dừng tay!Hoàn Nhi nhìn thấy Thiệu Minh lại dám nắm lấy cánh tay của tiểu thư nhà mình, cuối cùng nàng không nhịn được.
Bàn tay nhô ra, Hoàn Nhi chưa kịp xuất ra khí lực, chính là cánh tay của Thiệu Minh, đang lúc trở tay, một cây đũa, trực tiếp xuyên qua cánh tay của hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn vào mặt hắn, ào dạt phun ra! - Thiệu Minh đúng không?Vẻ ngượng ngùng trên mặt Tiêu Doãn Nhi đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười gian xảo, nói:- Ta chính là nữ nhân Mục Vân, ngươi dám đụng đến ta? Tiểu nha hoàn này sẽ giết ngươi.
- Ngươi dám!Thiệu Minh khẽ nói:- Gia gia của ta là Thiệu Danh Ngự - trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, ngươi dám đụng đến ta?Răng rắc! Lời của Thiệu Minh vừa dứt, một tiếng tạch tạch vang lên, tiếng kêu thảm thiết khiến toàn bộ tửu lâu đều chấn động.
Hoàn Nhi không chút khách khí, bàn tay nàng khẽ cong, cánh tay của Thiệu Minh, lập tức gãy xương.
- Ta không quan tâm ngươi là ai, bất kính với tiểu thư nhà ta, điều đáng chết.
- Hoàn Nhi, được rồi, gia hỏa này cũng chỉ là người không biết không có tội, tha cho hắn một mạng đi.
Tiêu Doãn Nhi tùy ý khoát tay.
Thân là đại tiểu thư Tiêu gia, nếu là ngày thường, có người nhìn chằm chằm vào bộ ng ực của nàng như vậy, sớm đã sớm bị móc hai mắt.
Chỉ là trong trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một trò đùa ác.
- Thiệu Minh, ta mặc kệ ngươi là tử ngoại