- Đáng chết!Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn thấy Mục Vân công kích mà đến, cảm nhận được khí tức sát phạt cường hãn trong công kích kia, hắn biến sắc.
- Chỉ có thể dùng một chiêu kia!Sắc mặt của Bắc Nhất Vấn Thiên phát lạnh, trong lòng sát ý càng thêm mãnh liệt mấy phần.
Mặc kệ Mục Vân vì sao có thể đến thực lực loại trình độ này, tương lai tất nhiên sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn với hắn.
- Thiên võng vô tận, sao trời làm điểm, trời cao tận cùng, ngoài ta còn ai!Quát khẽ một tiếng, trên thân Bắc Nhất Vấn Thiên, một cỗ khí tức không thua kém Mục Vân một chút nào, ầm vang nổ tung.
Đó là một cỗ khí tức cường hoành đến từ xa xưa, thực sự là khó có thể tưởng tượng, mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Thông Thần cảnh.
- Gia hỏa này, điên rồi phải không! ?- Hắn lại dám vận dụng cỗ lực lượng kia trong cơ thể mình, muốn chết sao?Lâm Hinh Vũ cũng không cách nào duy trì sự bình tĩnh.
Sở dĩ Bắc Nhất Vấn Thiên có thể trở thành vị đệ tử thân truyền mạnh nhất Thánh Đan tông, không chỉ vì thiên phú của hắn siêu nhiên, còn vì trong cơ thể hắn có một cỗ sức mạnh hồng hoang.
Nhưng nàng từng nghe sư phụ nhắc qua, cỗ lực lượng kia quá mức cường hãn, nên Bắc Nhất Vấn Thiên không thể điều khiển nó với thực lực hiện tại.
Chỉ là hành động bây giờ của Bắc Nhất Vấn Thiên, rõ ràng là đang tìm cái chết.
- Nha!Mục Vân nhìn hành động của Bắc Nhất Vấn Thiên, hắn nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc, cười hì hì nói:- Thì ra là thế, thì ra là thế, trong cơ thể ngươi lại nắm giữ tinh phách, khó trách lại dám ngạo mạn như thế.
- Chỉ tiếc! Người ngươi gặp phải là ta!Mục Vân ầm vang vỗ ra một chưởng, cuồn cuộn sức mạnh chân nguyên, nối đuôi nhau mà ra, khí tức sát phạt, tràn ngập bầu trời.
Ông! Nhưng, mắt thấy hai người sắp va nhau cùng một chỗ, một tiếng vù vù vang lên, giữa trời đất, vào một khắc này như triệt để yên tĩnh lại.
Tất cả cảnh vật hình như cũng bình tĩnh lại.
- Vấn Thiên, ngươi bị chọc giận à?Dưới màn mưa trên không vạn dặm, một tiếng quát vang lên, cuồn cuộn mưa to, trong nháy mắt vì tiếng quát này bỗng dừng lại.
- Tông chủ!- Tông chủ!- Tông chủ!Nhìn người tới kia chỉ là một cái bóng mờ, trên bầu trời, mấy người Bắc Nhất Vấn Thiên Mạc Thư Nhiên, Lâm Hinh Vũ, phù phù một tiếng, cùng nhau quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
- Mục Vân đúng không?Chỉ là ánh mắt hư ảnh mờ ảo kia chỉ nhìn trên người Mục Vân, nhẹ gật đầu, nói:- Trong cơ thể Tần Mộng Dao có Băng Hoàng Thần Phách, ngươi chắc đã biết ! Chỉ là, ngươi cũng nên hiểu, loại thần phách này, có ý nghĩa như thế nào! Không sai, Mục Vân biết nó có ý nghĩa như thế nào.
Một khi thần phách trong cơ thể Tần Mộng Dao bị người khác nhìn ra, một ít đại năng ra tay, cướp đoạt thần phách, như vậy tính mạng của nàng cũng sẽ khó giữ được.
Chỉ là, hắn lại dựa vào cái gì tin tưởng vị trước mắt này, tông chủ Thánh Đan tông?- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?- Đơn giản!Hư ảnh kia gật đầu cười một tiếng:- Bởi vì ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc ta giết ngươi, mang đi Tần Mộng Dao, hoặc ngươi đồng ý, ta trực tiếp mang đi Tần Mộng Dao.
- Không có lựa chọn nào khác à! ?Mục Vân cười khổ một tiếng, mái tóc trắng của hắn phất phới trong đêm mưa.
- Mặc dù như thế, nhưng vẫn phải liều mạng một cái! Bỗng nhiên mở miệng, xung quanh thân thể Mục Vân, bộc phát lực lượng, ánh sáo đầy trời, lần nữa lấp lánh.
Bành! Chỉ là, hắn chưa nâng lên một tay, hư ảnh trên trời cao kia, tiện tay huy động, ngôi sao đầy trời, cực nhanh yếu ớt, nước mưa như trút nước xuống.
Một tay huy động, điều khiển sức mạnh thiên địa, ngăn lại tất cả hành động của Mục Vân.
- Thế nào, còn chưa hết hi vọng sao?Nhìn Mục Vân, hư ảnh đạm mạc nói.
- Hết hi vọng? Nằm mơ!Không để ý mọi người xung quanh ngăn cản, Mục Vân tóc trắng phơ, càng trở nên càng thêm loá mắt.
Mái tóc trắng của hắn phát sáng, từng sợi dựng ngược, một tia chân nguyên thiên địa, rút ra từ trong sợi tóc kia, tràn vào đến trong cơ thể Mục Vân.
- A?Nhìn thấy hành động lần này của Mục Vân, hư ảnh trên bầu trời cũng hơi hơi sững sờ.
Hắn còn chưa bao giờ thấy qua