- Thánh Vũ Dịch, nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Nam Vân Đế Quốc, dù sao Mục Vân cũng là nhi tử Mục Thanh Vũ ta.Vào lúc này, một thân ảnh nhanh như chớp, đón đỡ trước thân Mục Vân, đánh tan tia sáng kia, đồng thời, lại có âm thanh vang lên.- Tộc trưởng đại nhân!Nhìn thấy người tới, sắc mặt Mục Lâm Thần và con cháu Mục gia nghiêm lại, vội vàng cong người xuống.- Mục Thanh Vũ...Thần sắc Thánh Vũ Dịch xiết chặt, hư ảnh đứng tại chỗ, không tiếp tục ra tay.- Không nghĩ tới ngươi sẽ đến, Nam Vân Đế Quốc nho nhỏ, cũng còn chưa đủ để Thánh Vũ Dịch ta đặt ở trong lòng, chỉ là chuyện hôm nay, dừng ở đây, Tần Mộng Dao, ta mang đi, về phần nhi tử kia của ngươi...!Đồ đệ của ta tự nhiên sẽ tự tay lấy mạng hắn.Hư ảnh hai tay bắt chéo ở phía sau, ngạo nghễ nói.Ngay sau đó, chỉ thấy hắn phất tay một cái, thân ảnh của Tần Mộng Dao trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.Một bên khác, ánh mắt Bắc Nhất Vấn Thiên hung dữ nhìn Mục Vân một chút rồi giận dữ rời đi, Mạc Thư Nhiên với Lâm Hinh Vũ cũng không chậm trễ, theo sát bọn hắn.Một trận chiến đấu nhìn không cách nào kéo giãn được, bởi vì Mục Thanh Vũ đến mà dừng lạiKết thúc có phần chẳng hiểu ra sao, khiến người suy nghĩ mãi không hiểu- Tản đi đi!Mục Thanh Vũ phất phất tay, nhìn đám người.Chỉ là, khoảnh khắc vung tay lên ở giữa kia, Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ thân thể đám người này đã hóa thành một vũng máu, biến mất trong mưa to mênh mông, giữa sân chỉ còn lại người Mục gia với Tần gia.- Tộc trưởng...- Thu thập hiện trường đi, chuyện khác, sau đó lại nói!Mục Thanh Vũ phất phất tay, thần sắc hắn có phần hờ hững.Ánh mắt Mục Vân dừng trên người Mục Thanh Vũ, quan sát tỉ mỉ lấy vị phụ thân thân sinh mà mười năm qua hắn chưa từng gặp qua một lần.- Gia hỏa như vậy, xứng làm phụ thân? Ha ha...Trong lòng nghĩ như vậy, Mục Vân siết chặt một quyền, sức mạnh tinh thần mênh mông, điên cuồng phun trào, đánh về phía Mục Thanh Vũ.Lúc nhỏ, Mục Vân không cảm nhận được nhiều thân tình từ trên người Mục Thanh VũNếu có, chỉ là hận ý và căm hận.Cho nên Mục Vân hành động như thế, một vì lúc trước oán hận trong cơ thể Mục Vân kia, hai vì hắn muốn tự mình giáo huấn nam nhân không làm tròn trách nhiệm phụ thân này.Chỉ là, một quyền kia còn chưa tới trước người Mục Thanh Vũ, phù phù một tiếng, thân ảnh Mục Vân đã ầm vang ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sự sống...- Tiểu tử thối...Mục Thanh Vũ nhìn thấy Mục Vân ngã xuống đất, tiến lên dìu hắn đứng lên.- Ngươi, tiểu nha đầu kia, còn muốn trốn đến bao lâu?Khi Mục Thanh Vũ dìu đỡ được Mục Vân đứng lên, nhìn đêm mưa, không hề có báo trước mở miệng nói.- Hắc hắc...!Mục thúc thúc, ngươi cũng tới Bắc Vân thành, thật sự là trùng hợp, hắc hắc...- Không cần cười với ta, mấy ngày nay, ngươi gắng chăm sóc tốt tiểu tử này.Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vân ngất đi, âm thanh với biểu lộ của hắn vẫn y như cũ không mặn không nhạt.- Không có vấn đề, không có vấn đề!Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vân.Chỉ là, bàn tay của nàng tiếp xúc đến Mục Vân, nàng lại a kêu lên một tiếng, khiến Mục Vân lần nữa té ngã xuống đất.- Thế nào rồi?- Mục thúc thúc...!Hắn...!Trên người hắn không có một tia hơi thở nào, mà lại thân thể hắn lạnh lẽo, rõ ràng là...!Là chết rồi!Chết rồi?Nghe được lời này của Tiêu Doãn Nhi, người của Mục gia trừng mắt, khó có thể tin nhìn Mục Thanh Vũ.- Có chết hay không đều xem chính vận may của hắn, mấy ngày nay, các ngươi chăm sóc tốt cho hắn là được.Mục Thanh Vũ nhàn nhạt phân phó.Biệt viện của Mục gia đã hoàn toàn bị hủy trong trận giao chiến vừa rồi.Dùng đỡ tường đổ phế ngói, đám người Mục gia vội vàng dựng một căn phòng giản dị, đặt Mục Vân vào trong đó.Giờ phút này, đám người Mục gia tập thể đứng bên ngoài phòng của Mục Vân, lẳng lặng bảo vệ hắn, bảo vệ vị thiếu tộc trưởng của bọn hắn.- Hoàn Nhi, gia hỏa này rõ ràng chết rồi, nhưng