Trước mắt hắn có thể xác định hai tác dụng lớn của Tru Tiên Đồ.
Một chính là nó có thể tản xuất ra thần lực, mà thần lực cho dù là ở Ngàn Vạn Đại Thế Giới, cũng cơ hồ chưa từng xuất hiện.
Hai chính là bảo tàng cuồn cuộn mênh mông, vô số bảo bối như thế, đủ loại kiểu dáng, Mục Vân không chút nghi ngờ, dù ở toàn bộ Ngàn Vạn Đại Thế Giới cộng lại, cũng ít hơn so với nơi này.
Chỉ là, mặc dù hai tác dụng này nghe rất động lòng người, nhưng lại không thể vẹn toàn.
Điểm thứ nhất, thần lực xuất hiện, như một quy củ tồn tại, trước đó Mục Vân đột phá, chỉ có chân nguyên chảy ra, mà cũng không phải thần lực.
Khác biệt giữa hai bên, đâu chỉ kém một trời một vực.
Điểm thứ hai, chính là bảo tàng này, những thần khí này lấy ra một kiện, có thể khiến toàn bộ Thiên Vận đại lục trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người sẽ đến đây tranh đoạt.
Chỉ là, hiện tại, Mục Vân lại chỉ có thể lấy một ít phàm khí và huyền khí, thậm chí số lượng lấy ra còn bị thực lực bản thân hạn chế.
Hai điểm này là điểm hạn chế Tru Tiên Đồ, chỉ là, đối với Mục Vân lại là một chuyện tốt.
Lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn tài phú, đúng là có thể khiến cho hắn một bước ngàn dặm, nhưng trên võ đạo, lại có thể khiến hắn gặp họa.
Giờ này ngày này, hắn đã không phải là Tiên Vương uy vũ bất phàm ngày xưa.
Hắn chính là Mục Vân, con cháu Mục gia Bắc Vân thành.
Suy nghĩ xong những chuyện này, Mục Vân lại có phần xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn đang dùng hình thái tồn tại trong Tru Tiên Đồ, thế nhưng, làm sao xoay người, khống chế thân thể của mình đây?Mà hắn dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh sinh mệnh của mình, chỉ sợ không có cơ hội sống sót.
- Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn thi thể của mình bị người khác chôn?Nghĩ đến đây, Mục Vân không nhịn được rùng mình một cái.
- Khẳng định có biện pháp!Mục Vân tự hỏi.
Vốn hắn tiêu hao hết tuổi thọ của mình, vốn nên chết đi.
Nhưng Tru Tiên Đồ đã quấn ý thức hắn ở trong này, nhất định có tác dụng.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra mà thôi- Nhất định có thể nghĩ ra!Mục Vân ngồi ngay ngắn xuống, đau đầu suy nghĩ.
- Tru Tiên Đồ đã thu ta vào đây, khẳng định không phải chỉ muốn ta nhìn thấy bảo tàng bên trong, nhất định có đồ vật hạch tâm, ta vẫn chưa quan sát được.
Tìm ra vấn đề, Mục Vân vội vàng đứng lên.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, vẫn y như cũ không phát hiện gì.
Hai mắt của hắn nhắm lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, hắn dần dần phát hiện một ít điểm kỳ quặc.
Trong động thiên của Tru Tiên Đồ, hình như ở nơi sâu nhất, có một tấm lưới, một tấm lưới mà hắn không nhìn thấy, lại đang tồn tại rất rõ.
Tấm lưới này che phủ toàn bộ Tru Tiên Đồ, hình như là mệnh mạch của Tru Tiên Đồ.
Dần dần, Mục Vân bình tĩnh lại, bắt đầu tản ra suy nghĩ chính mình.
Mặc dù là ý thức của cơ thể, nhưng loại cảm giác này, vẫn y như cũ vô cùng đau đớn, như đang tách rời thân thể của hắn.
Mục Vân cắn răng, từng giờ từng phút, hắn đang phân ra chính thân thể hắn.
Mồ hôi vô hình như thấm đầy thân thể hắn.
- Tìm được rồi!Đột nhiên, trong tích tắc, một âm thanh réo vang lan tràn ở trong cơ thể hắn.
Loại lan tràn này, là ở trong thân thể của hắn, mà không phải trên ý thức cơ thể.
- Thì ra là thế, thì ra là thế! Đột nhiên, Mục Vân hưng phấn có phần khoa tay múa chân.
Hắn đã hiểu!Trong Tru Tiên Đồ, những thần khí, thần dược này vẫn luôn bị một tấm lưới vô hình vây khốn lại mà không phải thứ khác.
Từng mạng lưới, phủ đầy lực lượng không tên, từ từ, xuất hiện trước mắt Mục Vân.
Từng sợi dây dài màu bạc, phủ đầy trong động thiên Tru Tiên Đồ.
Mà điểm giao nhau cuối cùng của những sợi dây này chính là những thần khí, thần đan, thần dược kia ở trong này.
Phát hiện này khiến Mục Vân vô cùng mừng rỡ.
Hắn vừa rồi phân ra thân thể của mình, trong lúc vô hình, khiến cho thân thể của hắn dính chặt với mạng lưới trong Tru Tiên Đồ.
Cũng có thể nói, những khống chế này, đều đã dung hợp với thân thể hắn thành một thể.
Mặc dù hiện tại hắn vẫn y như cũ không cách nào khống chế, nhưng từ