Tốc độ thi pháp của ông ta rất nhanh, không ngừng bắn ra những quả cầu lửa hướng về phía Ngân Hoa Bà Bà mà oanh tạc.
Nhưng thân pháp của Ngân Hoa Bà Bà hết sức quỷ dị, ông ta không thể nắm bắt được chuyển động của bà ta, tất cả những quả cầu lửa mà ông ta đánh ra đều không trúng đích.
Người đàn ông tóc xù thấy vậy thì dùng sức vung tay phải lên, đồng thời lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay phía sau lưng ông ta lập tức hiện ra hàng chục quả cầu lửa lớn bằng nắm tay.
Trong khoảnh khắc những quả cầu lửa đó xuất hiện thì hơi nóng rừng rực mang theo lực sát thương vô cùng khủng khiếp đã phóng thẳng về phía Ngân Hoa Bà Bà.
Ngân Hoa Bà Bà nở một nụ cười dữ tợn nhìn người đàn ông tóc xù nói: "Món ngon, đúng là món ngon".
Bà ta vừa dứt lời thì tốc độ đã tăng mạnh, chỉ lưu lại tàn ảnh, thoát được sự công kích của những quả cầu lửa.
Ầm!
Trong số hàng chục quả cầu lửa không có quả cầu lửa nào đánh trúng được Ngân Hoa Bà Bà, tất cả đều chỉ đánh trúng mặt đất, khoét ra trên mặt đất những cái hố sâu.
Người đàn ông tóc xù lúc này đã hoảng sợ không thôi, quên hết cả tiếng Hoa Hạ, thay vào đó lại quát lên bằng tiếng mẹ đẻ của mình: "Con mợ nó, không phải nói tất cả đều là võ giả hay sao? Mụ già này là cái thứ gì vậy?"
Vừa nói ông ta vừa chạy vào trong, sau đó còn hét lớn: "Tôi nhận thua, tôi nhận thua.
Tôi sẽ không bao giờ dám chạy tới Hoa Hạ này nữa".
Người đàn ông tóc xù không có cách nào công kích được Ngân Hoa Bà Bà, thay vì đợi bị Ngân Hoa Bà Bà giết chết thì sớm nhận thua giữ mạng còn tốt hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Mã Gia Vĩ bật cười thành tiếng, ông ta nhìn về phía Thạch Phá Thiên, Lam Hữu Danh và những người khác nói: "Các người nhìn thấy chưa? Đây chính là sức mạnh của Ngân Hoa Bà Bà, cho dù là pháp sư nhập đạo đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Còn không mau ngoan ngoãn nhận thua sao?"
"Đáng tiếc, Ngân Hoa Bà Bà sẽ không tha cho vị pháp sư người Thái kia.
Bất cứ ai có mặt trong mật thất cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng để cho bà ta nuôi quỷ thần, cuối cùng sẽ bị cắn nuốt tàn nhẫn".
Trần Hâm mặc dù đang ngồi ở đằng xa nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ lời nói của Mã Gia Vĩ, trên nét mặt lạnh lùng lại hiện lên một tia phiền muộn, ông ta biết rằng pháp sư mà mình tốn rất nhiều tiền mời đến sắp chết.
Ông ta thật sự không ngờ rằng ở một tỉnh nhỏ như tỉnh Thiên Xuyên này mà bọn họ có thể mời tới được nhiều cao nhân trợ trận như vậy.
Nhưng rất nhanh sự phiền muộn trong ánh mắt của Trần Hâm đã biến mất, bởi vì Trần Hâm không muốn bất kỳ ai nhìn thấy nó.
Người đàn ông mặc áo đen phía sau Trần Hâm chú ý đến sự phiền muộn nơi khóe mắt Trần Hâm thì liền nhẹ giọng nhắc nhở: "Ông chủ, cô chủ không cần phải ở trong nhà họ Triệu mới có hạnh phúc, ông cũng có thể cho cô chủ hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý".
Trần Hâm nghe người mặc áo đen nói thì lạnh lùng đáp: "Tôi có chủ kiến riêng, không cần người khác chỉ điểm".
Người mặc áo đen lộ vẻ lo lắng nói: "Ông chủ, tôi đã biết sai rồi".
Lúc này, bên trong mật thất.
Đôi mắt của Ngân Hoa Bà Bà đỏ như máu, thỉnh thoảng lại có huyết lệ chảy ra từ khóe mắt của bà ta rồi rơi xuống đất tạo ra những tiếng tanh tách lạnh người.
Huyết lệ chảy ra từ hốc mắt của bà ta còn có thể ăn mòn mọi thứ.
Chuyển động của Ngân Hoa Bà Bà hết sức kỳ lạ, hư ảnh con quỷ dữ phía sau lưng bà ta liên tục vung lưỡi liềm cùng trường kiếm về phía người đàn ông tóc xù đuổi giết.
Người đàn ông tóc xù luống cuống, một chút phong độ cũng không có, đầu óc không còn suy nghĩ đến Long Môn Lệnh gì nữa, chỉ muốn ngay lập tức