Không có võ giả nhà họ Trịnh giúp đỡ thì Trịnh Sở đã chết từ lâu rồi.
Lam Hinh lúc này đã không còn có thể nhắm mắt cầu nguyện, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Trịnh Sở có thể sẽ thật sự chết ở đây, cô phải mở to mắt nhìn Trịnh Sở nhiều hơn.
Ầm!
Trong mật thất, Ngân Hoa Bà Bà lại thi triển thân pháp quỷ dị xông về phía Trịnh Sở và Trần Anh công kích.
Trịnh Sở biết cho dù Trần Anh ở trạng thái đỉnh cao cũng sẽ không phải là đối thủ của Ngân Hoa Bà Bà, bây giờ cô ta đang ở trong trạng thái con rối, chắc chắn lại càng không có khả năng.
Trịnh Sở đứng yên tại chỗ, quan sát Ngân Hoa Bà Bà hung hãn xông về phía mình thi triển thế công mãnh liệt.
Trong lòng bàn tay phải của anh đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa mờ ảo.
Khi Ngân Hoa Bà Bà nhìn thấy ngọn lửa, bà ta cười lớn: "Món ngon, mày nghĩ một ngọn lửa có thể khiến cho tao bị thương sao?"
Người đàn ông tóc xù trước đó chính là pháp sư khống chế lửa, thực lực nhập đạo đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Bây giờ Trịnh Sở lại muốn dùng lửa giết bà ta, đúng là chuyện nực cười.
Hư ảnh quỷ dữ phía sau lưng Ngân Hoa Bà Bà không ngừng vung lưỡi liềm cùng trường kiếm chém loạn, sát khí dâng lên đầy trời.
Những người bên ngoài mật thất nhìn thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay Trịnh Sở cũng cười nhạo, cảm thấy nó yếu hơn ngọn lửa của pháp sư tóc xù rất nhiều.
Muốn dùng ngọn lửa nhỏ này giết chết Ngân Hoa Bà Bà, đúng là chuyện quá nực cười.
Thần sắc của Trịnh Sở vẫn bình thản, anh nhẹ nhàng vung tay phải lên, ngọn lửa mờ ảo dường như hóa thành một hạt giống bắn về phía Ngân Hoa Bà Bà.
Ngân Hoa Bà Bà không thèm để ý đến ngọn lửa mờ ảo đó, hư ảnh quỷ dữ sau lưng tiếp tục vung lưỡi liềm cùng trường kiếm chém loạn về phía Trịnh Sở.
Tuy nhiên, cho dù Ngân Hoa Bà Bà có hung hãn đến cỡ nào thì cũng không thể chém trúng Trịnh Sở dù chỉ là một cái.
Rồi bỗng nhiên, Ngân Hoa Bà Bà lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, thân thể âm lãnh hàn băng của bà ta bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác nóng hừng hực đang thiêu đốt từ bên trong cơ thể.
Cảm giác bỏng rát này ban đầu không rõ ràng nhưng chỉ trong vài giây thì nó đã lan ra khắp cơ thể của bà ta.
Trong chớp mắt toàn thân của Ngân Hoa Bà Bà đã bị một ngọn lửa đỏ rực bao phủ và không ngừng thiêu đốt, khiến cho bà ta phải kêu lên những tiếng vô cùng thê lương, những đòn công kích cũng lệch nhịp.
Chỉ trong vài giây, cơ thể của Ngân Hoa Bà Bà đã bị ngọn lửa thiêu rụi, biến thành một đống tro tàn rồi biến mất.
Trịnh Sở thậm chí còn không thèm nhìn đến đống tro tàn mà Ngân Hoa Bà Bà vừa biến thành, chỉ cùng với Trần Anh đi thẳng về phía Long Môn Lệnh.
Trong mật thất có một khối vàng đặc được điêu khắc hình đầu rồng đang được treo lên bằng một sợi dây thừng màu đỏ.
Trịnh Sở phất tay phải, sợi dây màu đỏ ngay lập tức bị đứt, đầu rồng được chạm khắc bằng vàng rơi vào lòng bàn tay của Trịnh Sở.
Cho dù đã cầm được Long Môn Lệnh thì anh cũng không hề tỏ ra phấn khích.
Chuyện này đối với Trịnh Sở mà nói chỉ là chuyện vô nghĩa, không đáng để nhắc tới.
Khi Long Môn Lệnh rơi vào lòng bàn tay của Trịnh Sở thì một cánh cửa đá đã được mở ra trong mật thất, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào vô cùng chói mắt.
Nét mặt của Trịnh Sở vẫn lãnh đạm, không tỏ ra chút hứng thú nào, chỉ thong thả bước qua cánh cửa rồi đi ra ngoài.
Trần Anh lặng lẽ đi theo sau Trịnh Sở, họ cùng nhau bước ra ngoài.
Bầu không khí bên ngoài mật thất trở nên im lặng như tờ, không có bất cứ ai có thể lên tiếng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể