Thạch Phá Thiên quỳ rạp xuống đất, liên tục gật đầu nói: “Tôi hoàn toàn không dám khinh thường cậu Trịnh, mong cậu đừng trách tội”.
Mã Gia Vỹ vẫn không thể tin nổi, Trịnh Sở lại là người giành được thắng lợi cuối cùng.
Hắn ta đã bỏ ra một cái giá khổng lồ, mời lão bà Ngân Hoa đến.
Kết quả này là thứ mà Mã Gia Vỹ không cách nào chấp nhận được, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.
Mã Gia Vỹ trở nên điên cuồng, nhìn Trịnh Sở, tức giận hét lớn: “Chắc chắn cậu đã gian lận, cậu không thể thắng được”.
Hắn ta vừa điên loạn nói, vừa vung tay múa chân lao về phía Trịnh Sở.
Lúc ở dưới mật thất, Trịnh Sở đã nghe rất rõ những lời mọi người nói.
Dù sao anh cũng không phải là võ giả, mà là người tu tiên, thần thức rất nhạy bén.
Nay nhìn thấy Mã Gia Vỹ hệt như một kẻ điên, lại còn muốn ra tay đánh mình.
Trịnh Sở hờ hững, tay phải tung ra một đấm.
Rầm.
Mã Gia Vỹ đang ở trạng thái tốt nhất, nhưng tay còn chưa đụng đến người Trịnh Sở thì đã bị đánh bay, máu tươi trong miệng trào ra, ngã xuống đất và chẳng còn chút sức sống nào.
Những người khác nhìn thấy thủ đoạn sát phạt sắc bén của Trịnh Sở thì nào dám hó hé thêm gì nữa.
Ban đầu họ vẫn còn nghĩ bản thân mình là những người đứng đầu của một thành phố, dù Trịnh Sở có giành được Long Môn Lệnh thì há có thể khiến họ dễ dàng quỳ xuống.
Nay cảm nhận được hơi thở lạnh như băng từ người Trịnh Sở, cả người họ cứ run lên bần bật, lập tức quỳ xuống.
Thậm chí còn có người mở miệng hô: “Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Thiên Xuyên chỉ nghe lệnh cậu Trịnh”.
Những người còn lại cũng quát to, giọng rất lớn, bán mạng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Thiên Xuyên chỉ nghe lệnh cậu Trịnh”.
Trần Hâm thấy toàn bộ mọi người đều quỳ dưới chân Trịnh Sở.
Ông ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng, không muốn mình phải quỳ xuống.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu cả linh hồn của Trịnh Sở, sự run rẩy đến từ tận linh hồn ông ta khiến Trần Hâm phải quỳ xuống: "Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Thiên Xuyên chỉ nghe lệnh cậu Trịnh”.
Trịnh Sở vẫn bình thản nhìn tất cả mọi người ở đây, chậm rãi lên tiếng, nói với giọng đầy nghiêm túc: “Tôi có việc muốn các người đi làm”.
Mọi người đang quỳ nghe Trịnh Sở nói có việc muốn họ đi làm thì ai cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu, không biết Trịnh Sở đang muốn giở trò gì.
Trịnh Sở lại bình tĩnh nói: “Chắc mọi người cũng biết đến ngọc ba màu rồi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những người nào biết tung tích của ngọc ba màu đều phải báo cho tôi biết, nếu tin tức là thật, thưởng một viên tục mệnh đan”.
“Tục mệnh đan?”, có người bật thốt lên.
“Tục mệnh đan là thứ vô giá, dù có là Vạn Thảo Cốc cũng chưa chắc đã sở hữu số lượng lớn”.
“Cậu Trịnh đây thật sự có tục mệnh đan ư?”, có người bày tỏ sự nghi ngờ.
Loại đan dược như tục mệnh đan này có thể giúp cho người thường tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ.
Năm mươi năm chẳng là gì với người tu tiên, nhưng với người thường mà nói, nhất là những người quyền quý, thì có thể xem nói là tăng thêm năm mươi năm hưởng phúc.
Trịnh Sở nghe mọi người bàn tán thì bình thản nói: “Nếu có người biết mà không báo, giết không tha”.
Anh vừa mới nói xong đã nhấc chân lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Mấy ông lớn đang quỳ dưới đất nghe xong ba chữ giết không tha thì cả người chợt run lên, cùng la lớn: “Chúng tôi không dám cãi lệnh cậu Trịnh”.
Trịnh Sở nghe bọn họ nói thế thì vẻ mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra.
Anh chuẩn bị đến thành phố Thanh Nham xem thế nào, căn cứ theo vị trí Thạch Phá Thiên nói, lấy được hai viên ngọc ba màu đó về tay.
Lam Hinh nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi, hé miệng nhỏ giọng nói: “Anh Trịnh, tôi có thể đi cùng với anh được không?"
Cô ấy thật sự rất