Chắc chắn là kẻ tàn ác, một khi làm trái lời Trịnh Sở sẽ phải chết.
Dưới chân núi Vạn Thảo Cốc.
Tạ Thừa nhíu mày, nhìn cầu thang đá hướng lên núi, trong lòng bất an: “Đã qua mười phút rồi, sao Trịnh Sở vẫn chưa xuống, không chết ở trên núi đấy chứ?”
Nếu Trịnh Sở chết ở trên núi, Tạ Thừa quay về làm sao ăn nói với Tạ Bá Ngọc.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn lên thang đá thông đến Vạn Thảo Cốc, trong lòng biết rõ với biểu hiện của Trịnh Sở ở hội đấu võ chắc chắn có thể đánh bại võ giả áo đen một cách dễ dàng.
Bởi vì ông nội Tạ Bá Ngọc không cho kể, phải giữ kín chuyện hội đấu võ, nếu không, cô ta đã nói cho Tạ Thừa biết, để ông ta không phải lo lắng như vậy.
Thạch Khoan ngã trên mặt đất, xương cốt trên người vỡ vụn, bây giờ cổ họng đã có thể phát ra tiếng.
Hắn ta thấy Trịnh Sở đi lên cầu thang đá lâu như vậy vẫn chưa xuống, cười lớn: “Tôi đã nói rồi mà, thằng con riêng đó đến Vạn Thảo Cốc tìm người thân chắc chắn sẽ bị giết chết.
Vạn Thảo Cốc không thể để mất thể diện được”.
Lam Hinh nhìn cầu thang đá, trong lòng cầu nguyện cho Trịnh Sở, hi vọng anh bình an vô sự.
Mạng của cô ấy là được Trịnh Sở cứu về, nếu không có Trịnh Sở, cô ấy đã chết từ lâu, bây giờ đương nhiên phải cầu nguyện cho Trịnh Sở.
Hai võ giả áo xanh bị thương không nhẹ, ngẩng đầu nhìn thang đá quanh co, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Với thực lực của hai người bọn họ cũng không thể đánh bại võ giả áo đen kia, một thằng nhóc thể trạng yếu đuối như Trịnh Sở mà muốn lên núi sao? Bây giờ e là đã chết trên núi rồi.
Võ giả áo xanh bị Trịnh Sở đánh bại lúc trước vẫn không phục Trịnh Sở, cho rằng Trịnh Sở đánh bại mình chỉ là vì may mắn mà thôi.
Dưới chân núi, mỗi người đều mang tâm tư riêng trong lòng.
Bọn họ đều đang đoán kết quả của Trịnh Sở hiện nay.
Đợi gần năm phút, tiếng lộp cộp vang lên từ bậc thang đá.
Ánh mắt của đám người Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Thừa, Thạch Khoan và Lam Hinh đều nhìn về phía thang đá, tò mò xem là ai đi xuống.
Ngoài sự tò mò, bọn họ cũng thắc mắc Trịnh Sở rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Vạn Thảo Cốc đã từng xảy ra chuyện người đi xin thuốc bị đánh chết.
Khoảng hai phút trôi qua, đám người Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Thừa mới nhìn thấy Trịnh Sở bước đi chậm rãi, xuất hiện trên cầu thang đá.
Ở sau lưng anh, võ giả áo đen lúc trước còn diễu võ dương oai, bây giờ đi theo sau như con chó.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao lúc ở hội đấu võ, Trịnh Sở biểu hiện quá mức tuyệt vời, ngay cả Trần Hổ có ngọc bội bí ẩn mà anh cũng có thể đánh bại, huống hồ chỉ là một người bảo vệ núi nho nhỏ.
Tạ Thừa thấy vậy thì có chút không tin nổi, ông ta cho rằng võ công của Trịnh Sở rất thấp, lên núi chắc chắn sẽ tự chuốc nhục nhã.
Kết quả, võ giả áo đen lại đi theo sau lưng Trịnh Sở như một con chó, khiến ông ta không hiểu ra sao.
Thạch Khoan vốn còn định chế giễu Trịnh Sở một trận, kết quả thấy cảnh này thì lập tức im miệng.
Hắn ta không muốn nếm lại cảm giác lúc trước, muốn nói cũng không thể phát ra tiếng, quá đau khổ.
Lam Hinh thấy Trịnh Sở không sao, lúc này mới yên tâm, trên mặt nở nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn Trịnh Sở.
Thạch Khoan chú ý đến biểu cảm của Lam Hinh, ngoài mặt