Một người trong số họ nhìn về phía Trịnh Sở, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?"
Trịnh Sở phất tay, ý bảo người bảo vệ núi cút đi.
Nhìn thấy Trịnh Sở cho phép rời đi, người bảo vệ núi liền nhanh chân bỏ đi.
Bây giờ chủ nhân của Vạn Thảo Cốc đang bế quan, trưởng lão lại mang theo một nhóm cường giả minh kình đến thành phố Minh Hiền dự tiệc, phải chờ tới ngày mai mới có thể trở về.
Đêm nay chỉ có thể nén giận, đợi sau khi các cao thủ của Vạn Thảo Cốc trở về thì bọn họ sẽ cho Trịnh Sở biết thế nào là hậu quả khi dám xâm phạm Vạn Thảo Cốc.
Lam Hinh đỡ Thạch Khoan đang bị thương nặng đến khu biệt thự mà Vạn Thảo Cốc chuyên dùng để cung cấp chỗ ở cho khách quý nghỉ lại.
Hắn ta nhìn khu biệt thự trước mặt, trong lòng không khỏi hưng phấn cười nói: "Sau khi trở về tôi có thể nói với lão già kia rằng tôi cũng đã từng nghỉ lại ở khu biệt thự của Vạn Thảo Cốc, thân phận của tôi cũng không tầm thường".
Phải biết rằng người có thể nghỉ lại ở khu biệt thự của Vạn Thảo Cốc đều có địa vị rất tôn quý, đối với người ngoài thì đó đều là những nhân vật lớn có thể một tay che trời.
Không phải ông lớn của thành phố nào cũng có thể nghỉ lại ở đó.
Nghe Thạch Khoan nói, Lam Hinh hơi nhíu mày, đỡ Thạch Khoan đi về phía biệt thự.
Thạch Khoan không muốn đi vào vội, bây giờ hắn ta đã thấy Trịnh Sở lợi hại cho nên liền muốn nịnh bợ lấy lòng anh, như vậy có khi ngày mai đi lấy thuốc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hắn ta chịu đựng cơn đau dữ dội từ cánh tay, đẩy Lam Hinh ra rồi bước đến bên cạnh Trịnh Sở, cười nói: "Lúc trước đã đắc tội đến anh rồi, chỉ xin anh đừng để trong lòng".
Trịnh Sở không hề để ý đến những lời Thạch Khoan nói, chỉ lặng lẽ quan sát khu rừng trong bóng đêm.
Thạch Khoan tiếp tục cười nói: "Ngày mai chúng tôi phải xin linh đan diệu dược từ Vạn Thảo Cốc, hi vọng anh có thể nói chuyện với bố anh một câu, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít ưu đãi".
Lam Hinh đứng bên cạnh nghe thấy Thạch Khoan nói vậy thì cau mày, cho rằng Thạch Khoan quá thực dụng.
Bây giờ hắn ta lật mặt như vậy, Trịnh Sở có thể đồng ý mới là lạ.
Trịnh Sở nghe Thạch Khoan lải nhải thì chỉ lạnh lùng nói: "Cút!"
Anh không nói nên lời, bố anh vẫn đang ở nhà họ Trịnh tại Vân Châu, sao có thể chạy đến Vạn Thảo Cốc này chứ.
Thạch Khoan thấy Trịnh Sở tức giận nhưng vẫn không biết xấu hổ, vẫn cười lấy lòng Trịnh Sở nói: "Anh có yêu cầu gì tôi nhất định sẽ làm được, chỉ cần anh có thể giúp tôi xin linh đan diệu dược là được".
Nói xong, hắn ta mới nhớ ra trước đó Trịnh Sở đã giúp Lam Hinh chữa bệnh miễn phí cho nên liền cười nói: "Nếu như anh thích vợ tôi thì tôi cũng có thể tặng vợ tôi cho anh".
Khi Lam Hinh nghe Thạch Khoan nói vậy thì khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ bừng vì tức giận, ngay lập tức nói: "Thạch Khoan, anh đừng quá đáng".
Ngay cả tượng đá cũng biết tức giận huống chi huống chi Lam Hinh là một người sống sờ sờ, bình thường cô ấy vẫn nhẫn nhịn khi bị Thạch Khoan ức hiếp.
Nhưng lời nói ngày hôm nay của hắn ta đã làm nhục Lam Hinh trước mặt người khác, làm sao cô ấy có thể nhẫn nhịn thêm được nữa?
Thạch Khoan rõ ràng không để ý tới lời nói của Lam Hinh, vẫn tiếp tục nói: "Dù tôi và Lam Hinh là vợ chồng nhưng tôi chưa bao giờ chạm vào cô ta, cô ta vẫn còn lần đầu đấy!"
Hắn ta vô cùng chán ghét Lam Hinh, nếu không phải đây là cuộc hôn nhân do gia đình ép buộc sắp xếp thì hắn ta đã ly hôn từ lâu rồi.
Bây giờ hàng ngày hắn ta đều đi chơi gái ở thành phố Nam Kiến, muốn khiến cho Lam Hinh nếm mùi vị của góa phụ.
Chát!
Trịnh Sở tát vào mặt Thạch Khoan một cái khiến cho nửa khuôn mặt của hắn ta lập tức sưng đỏ, rồi anh lạnh lùng nói: "Mau cút đi cho tôi".
Hai võ giả áo xanh