Đường Nhã Phương hoàn toàn không biết mình đã bị Chu Như Ngọc ghim hận trong lòng.
Nhưng dù có biết đi chăng nữa cô cũng chẳng để tâm vì cô còn hận Chu Như Ngọc hơn.
Sau khi ra khỏi sảnh tiệc, Đường Nhã Phương không hề dừng lại trực tiếp ra ngoài bắt xe quay về nhà Lục Đình Vỹ.
Tối nay cô nhận được rất nhiều sự xem thường và ghen ghét, nhưng cuối cùng cô lại nghĩ đến Lục Đình Vỹ.
Người đàn ông kia rõ ràng rất lạnh nhạt, nhưng lại có thể dễ dàng xua tan đi sự u ám và lạnh lẽo trong trái tim cô, khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.
Đường Nhã Phương về nhà nhanh như tên bắn, nhất thời không để ý đến một bóng người cách đó không xa.
"Bà xã!"
Người đàn ông khẽ gọi một tiếng, giọng nói này vang lên vào buổi tối càng thêm thanh mát.
Đường Nhã Phương ngẩn người, không kìm nổi quay đầu lại.
Người đàn ông cách cô không xa đang đứng dưới ánh đèn đường.
Anh mặc bộ âu phục màu đen, khí chất kiêu ngạo và tao nhã, dưới màn đêm càng nổi bật hơn.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống làm cho anh giống như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy mê hoặc đến nỗi tâm tình mê loạn.
"Đình Vỹ?"
Khi nhìn rõ người vừa đến, Đường Nhã Phương thoáng chút ngạc nhiên, nhưng lại càng vui mừng hơn.
Cô đang muốn gặp anh thì anh lập tức xuất hiện!
Không biết vì sao khoảnh khắc nhìn thấy Lục Đình Vỹ, trái tim đang lơ lửng của cô lại được an ủi một cách kì lạ.
"Tại sao anh lại đến đây?" Cô vội vàng đến trước mặt hắn hỏi.
"Đón em về nhà."
Một tay anh để trong túi quần, khỏe miệng mỉm cười nhẹ nhàng.
Sống mũi Đường Nhã Phương hơi cay, cảm giác muốn ôm chầm lấy anh.
"Tôi...!Tôi có thể ôm anh một lát không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một chút cảm giác đáng thương, giống như một con cún con bị người ta bắt nạt đang tìm chủ nhân an ủi.
Lục Đình Vỹ hơi ngây người nhưng gật đầu rất nhanh, sau đó mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
Đường Nhã Phương chui vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, má cũng dán vào lồng ngực của anh.
Mùi hương quen thuộc của anh bao phủ lấy toàn thân cô, tiếng tim đập mạnh mẽ từng nhịp đều đều vang bên tại cô, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Thắng rồi sao còn chán nản như thế?"
Đường Nhã Phương lắc đầu: "Tôi không chán nản, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình không đáng giá."
Hình như có gì đó sai sai, cô ngẩng đầu lên:
"Sao anh lại biết tôi thắng rồi?" Lục Đình Vỹ ấn đầu cô vào ngực:
"Ở Hải Phòng không có chuyện gì tôi không biết cả."
Đầu óc Đường Nhã Phương quay cuồng:
"Lúc đó anh cũng ở tiệc đính hôn à?"
"Ừ."
Lục Đình Vỹ đáp rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng Đường Nhã Phương lại hơi rung động.
Cô cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào lồng ngực.
Chả trách!
Chả trách anh lại đứng đây chờ cô, hơn nữa anh ấy còn mặc âu phục.
"Nói vậy thì Triệu Hoàng cũng do anh tìm tới?" Cô nhanh chóng tóm được điểm