“Tôi hãm hại cô ?”
Triệu Hoàng khịt mũi coi thường, cười mỉa mai nói: "Cô Như Ngọc này, cô có muốn tôi lấy ra chút chứng cứ cho mọi người nhìn thử hay không?" “Anh...!
Sắc mặt của Chu Như Ngọc trở nên chột dạ hoảng hốt, khí thể lập tức yếu hơn rất nhiều, rõ ràng trong lòng đang có tật giật mình
Mọi người đang vây xem thấy vậy lập tức nhận ra điều mờ ám, ai cũng đều nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Chu Như Ngọc vội vàng phản biện: "Không...!tôi không có! Vịnh Phong, anh phải biết rõ tình cảm em dành cho anh chứ! Cái tên này chính là kẻ lừa đảo, mau gọi bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài đi.
“Cô Như Ngọc đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!"
Triệu Hoàng cười mỉa một tiếng, sau đó bỗng nhiên anh ta duỗi tay móc một xấp ảnh chụp từ túi áo tây ra rồi giơ lên.
Người bên trong bức ảnh là Triệu Hoàng và Chu Như Ngọc, hình ảnh vẫn còn chừng mực lịch sự, hai người chỉ ôm nhau và hôn môi, trông khá thân mật, vừa nhìn đã biết là đội tình nhân đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt.
Khách khứa xem xong lập tức ô lên.
“Cậu Hoàng thật sự không nói sai, mấy bức ảnh này cũng không phải ảnh ghép." “Nói như vậy chúng ta thật sự đã vu oan cho cô Nhã
Phương rồi sao?" “Chuyện này thật quá ghê tởm, không ngờ họ lại liên kết với nhau ức hiếp một cô gái, ngay cả chúng ta cũng suýt nữa bị họ lừa luôn.
Có nhân chứng có vật chứng, cho dù Chu Như Ngọc muốn phủ nhận thì cũng vô dụng.
Sắc mặt của Chu Như Ngọc thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng.
Tình huống chuyển biến quá nhanh, cô ta không thể chấp nhận được sự thật này trong thời gian ngắn được.
Vì sao lại trở nên như vậy?
Rõ ràng vài phút trước cô ta vẫn là nữ chính được người người tung hô, tại sao mới chớp mắt một cái đã biến thành một kẻ ai nhìn cũng muốn chỉ trích rồi?
Còn Triệu Hoàng nữa, tại sao anh ta lại muốn che chở cho cái con nhỏ để tiện Đường Nhã Phương kia chứ? Cô ta vốn muốn khiến Đường Nhã Phương xấu mặt, kết quả lại bị Triệu Hoàng đánh ngược vào mặt.
Tại sao Đường Nhã Phương đi tới đâu cũng có người giúp đỡ cô hết vậy?
Trong lòng Chu Như Ngọc cảm thấy vô cùng oán hận, cảm xúc cũng trở nên kích động, cô ta nói: "Không, đây không phải thật sự, mọi người đừng tin anh ta!” “Đã đến nước này rồi còn chưa chịu từ bỏ ý định
Dường như Triệu Hoàng đã sớm đoán được cô ta sẽ có phản ứng như thế, bèn bổ sung thêm: “Nếu mọi người vẫn còn chưa tin thì có thể hỏi chủ tịch Đường, ông ấy là ba của cô Nhã Phương, chắc chắn sẽ biết chuyện này."
Triệu Hoàng vừa nói dứt câu, ngay lúc đó gần như có cảm trăm đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Đường Quốc Thành đang đứng ở cách đó không xa.
Sắc mặt của Đường Quốc Thành lập tức tải lại, biểu cảm trở nên tối tăm cho thấy rõ sự nhẫn nại của ông ta đã lên đến cực điểm, ông ta quát: "Đủ rồi Như Ngọc, con nên biết điểm dừng, đừng được nước lấn tới nữa.
Còn nữa, thảo ngay chiếc vòng trên cổ của con xuống trả cho Nhã Phương "Ba..."
Chu Như Ngọc hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đường Quốc Thành đang biển tướng thừa nhận chuyện cô ta đoạt chồng sắp cưới của Đường Nhã Phương sao! “Ông à!
Triệu Thanh Bích cũng bất mãn lên tiếng.
Bà ta đã mong