Để có thể giải quyết những vấn đề của dự án này càng sớm càng tốt, Đường Nhã Phương đã phải đi sớm về khuya liên tiếp mấy ngày liền.
Mỗi lần về đến nhà, cô đều rất mệt mỏi và uể oải.
Lục Đình Chiều đi đến, dùng ánh mắt khi dễ nhìn Lục Đình Vỹ, nói: "Anh, chị dâu liều mạng như vậy, anh đành lòng để chị ấy bôn ba khắp nơi như vậy sao, chậc chậc, đứng nhìn một người xinh đẹp như vậy mệt mỏi, anh đúng là một con người độc ác.
"Chị dâu của em không cho anh xen vào chuyện của cô ấy."
Vẻ mặt của Lục Đình Vỹ rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Đường Nhã Phương, ảnh mắt anh hiện lên một tia mơ hồ.
Anh đau lòng.
"Chị ấy nói như vậy thì anh làm như vậy à? Em thật không hiểu nổi, những người phụ nữ khác đều không buông tha anh, rất muốn lợi dụng anh.
Với khối tài sản khổng lồ của anh là có thể đạp lên người khác mà sống.
Làm thế nào mà anh đến được với chị dâu vậy, quyền lực và tiền bạc của anh có được phô ra không?"
Lục Đình Chiều cười khẩy, tỏ ý không hiểu
Tuy nhiên, trong mắt anh khả thích thủ với cách làm của Đường Nhã
Phương.
Một người vợ không dựa vào quyền thể của chồng mình thì dù thế nào cũng đáng để trân trọng và yêu thương.
Nên không có gì lạ khi anh rung động.
"Chị dâu em không giống với những người phụ nữ khác, nếu cô ấy có thể giải quyết mọi chuyện, thì anh sẽ không nhúng ta vào.
Anh chỉ cần xuất hiện lúc cô ấy cần là đủ rồi."
Lục Đình Vỹ nhàn nhạt nói, trong ánh mắt hiện lên sự ấm áp.
Lục Đình Chiêu sửng sốt một chút, hiếu kỳ nói: "Anh cả, anh thay đổi rồi, nếu mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không chừng sẽ cho rằng chị ấy đánh tráo con bà ấy nữa đó.
Lục Đình Vỹ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Đừng nói bà ấy biết, mắc công phiền phức." "Nếu mẹ biết anh ngại bà ấy phiên phức, chắc sẽ buồn đến chết mất."
Nói đến đây, Lục Đình Chiêu đột nhiên cười toe toét: "Có điều anh cả à, chuyện anh kết hôn, sợ rằng ông già cũng không biết." "Ông ta không cần thiết phải biết chuyện này."
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Vẻ mặt Lục Đình Chiêu có chút hải hệ: "Chậc chậc, em thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nổi trận lôi đình của ông ấy.
Lục Đình Vỹ đột nhiên im lặng, trầm mặt nhìn Lục Đình Chiêu một cái: "Anh sẽ giúp em từ chối cuộc hôn nhân mà ông ấy sắp đặt cho em.
Lục Đình Chiêu ngân người: "Làm sao anh biết chuyện này?"
Lục Đình Vỹ lạnh lùng hừ một cái "Ông ta không có cách nào bắt anh đồng ý chuyện đó nên mới đẩy sang người em.
Chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ông ta kiểm soát cuộc đời của em, kể cả chuyện hôn nhân đại sự, em cứ làm những gì mình thích."
Lục Đình Chiêu cảm động, không chừng mực nói: "Anh cả, đời này có thể làm em trai của anh, em có chết cũng không tiếc.
Lục Đình Vỹ liếc mắt