Hai vợ chồng lần lượt đi ra khỏi căn phòng thì thấy Lục Đình Chiêu đang cà lơ phất phơ dựa vào tường, nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười rất kỳ quái.
Vẻ mặt của Lục Đình Vỹ bình thản như mặt nước, chẳng hề có tỷ gợn sóng nào cả.
Đường Nhã Phương lại cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chăm chăm như thế, hai gò má của cô ủng hồng cả lên.
Cô liếc Lục Đình Chiều một cái rồi nói: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao?"
Lục Đình Chiêu nở một nụ cười rất mờ ám nhưng không nói thêm gì.
Đường Nhã Phương thấy Lục Đình Chiêu cười thì càng lúng túng hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn cậu ấy rồi quay người chạy xuống tầng.
Lục Đình Vỹ nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô rồi quay lại liếc Lục Đình Chiêu và hỏi: "Có chuyện gì the?" "Tìm anh chị để đi ăn thôi, em đặt chỗ trong nhà hàng rồi, tiện thể báo cáo mấy chuyện liên quan đến chị dâu luôn." "Ừ, đi lấy xe đi." "Vâng ạ.
Qua một lúc sau.
Bảy giờ tối, ba người bước vào một nhà hàng kiểu truyền thống cao cấp ở trung tâm thành phố, chọn phòng vip 1 để ngôi.
Ba người gọi món rồi vừa ăn vừa trò chuyện.
Trong bữa ăn, Lục Đình Chiêu ngẩng đầu nhìn Lục Đình Vỹ một chút rồi nói với vẻ có chút gì đó sâu xa: "Mấy ngày nay có người đang điều tra thân phận của em đó anh."
Cánh tay đang cắt gan ngắng của Lục Đình Vỹ bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt lạnh lùng hơi rủ xuống rồi anh nói: "Kết quả như thế nào?"
Lục Đình Chiêu cười với vẻ lạnh lùng rồi trả lời: "Tất nhiên là bị ngăn cản khắp nơi rồi.
Cậu ấm như chúng ta xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân phận cao quý thì sao mà người bình thường muốn điều tra là điều tra cho được?" "Ừ, cẩn thận một chút.
Nếu như bị phát hiện thì cũng đừng để họ điều tra tới trên người anh."
Lục Đình Vỹ khôi phục vẻ mặt ban đầu rồi dặn dò Lục Đình Chiều một cầu
Lục Đình Chiêu vỗ ngực cam đoan rồi trả lời: "Em làm gì thì anh cứ yên tâm đi."
Lục Đình Vỹ liếc cậu ấy một cái, chẳng thèm nói thêm gì nữa.
Đường Nhã Phương nghe thể thì nhíu mày.
"Ai đang điều tra các anh vậy? Xảy ra chuyện gì à?" "Không có chuyện gì cả, chỉ là một tên nhóc con mà thôi.
Chị dâu không cần lo lắng đầu, mau ăn đi cho ngon miệng."
Lục Đình Chiêu cười tủm tỉm gặp thức ăn cho Đường Nhã Phương, nhẹ nhàng qua loa cho qua chuyện.
Đường Nhã Phương nhìn chăm chăm vào hai người kia với vẻ nghi ngờ, nhưng cô lại không biết rằng tên nhóc con mà Lục Đình Vỹ và Lục Đình Chiêu đang nói tới chính là Vi Vịnh Phong.
Từ ngày mà Vì Vịnh Phong nhìn thấy Đường Nhã Phương ngồi lên xe của Lục Đình Chiêu thì anh ta vẫn luôn điều tra thân phận của Lục Đình Chiêu.
Nhưng mà bởi vì Lục Đình Chiêu đã có sự chuẩn bị từ trước nên Vi Vịnh Phong vẫn luôn chẳng điều tra ra được kết quả gì cả.
Ngay lúc này thì Lục Đình Chiêu mở miệng nói: "Nợ đào hoa của nó ấy mà, em không cần để ý tới." “Thì ra là thế" Đường Nhã Phương nghe xong thì nhìn thoáng quá Lục Đình Chiêu với vẻ thương xót, dùng một giọng điệu chân thành mà nói với cậu rằng: "Trêu chọc quá nhiều người phụ nữ cũng không phải chuyện tốt gì.
Đi mưa lâu thì kiểu gì cũng sẽ bị ướt giày.
Tự giải quyết cho tốt đi Lục Đình Chiêu à."
Lục Đình Chiêu chẳng nói thêm gì nữa mà lại dùng một ánh mắt tràn đầy sự hờn túi và buồn bã để nhìn chăm chăm vào Lục Đình Vỹ.
Trong lòng cậu ấy đang gào thét rằng, rõ ràng đó là nợ đào hoa của chị dâu mà, chẳng liên quan gì tới em cả, sao anh lại muốn hãm hại em chử, tại sao anh lại hủy diệt hình tượng đẹp trai của em trong mắt chị dâu
Nhưng mà Lục