"Đường Nhã Phương, cho cô mặt mũi, cô thật sự là tự dát vàng lên mặt mình sao? Loại người như cô, cũng xứng được người đàn ông đó yêu chiều à?"
Nghe những lời nhục mạ của Đường Nhã Phương, Chu Như Ngọc cũng không có nhẫn nhịn, đứng dậy nói lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền đến: "Tại sao cô ấy không xứng với sự yêu chiều của một người đàn ông tốt?
Ba người đồng thời nhìn về phía đó, chỉ thấy một người đàn ông tuấn mỹ mê người, chậm rãi đi về phía bên này.
Khí chất nam tính tao nhã, vẻ mặt phong lưu không kiềm chế được, ba phần tà mị, cả người toát ra vẻ hấp dẫn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Đình Chiêu, cả ba đều có phản ứng khác nhau.
Nhìn thấy cậu ấy, Đường Nhã Phương chợt thông suốt, biết Lục Đình Vỹ đã bảo Lục Đình Chiêu đến giúp cô.
Còn Chu Như Ngọc, trong đôi mắt của cô ta thì đầy sợ hãi.
Người đàn ông này quá đẹp trai, toàn thân toàn là hàng xa xỉ, trời sinh khí chất cao quý, có khí thể áp chế Vi Vịnh Phong.
Về phần Ví Vịnh Phong, đồng tử của anh ta hơi co lại, gương mặt anh ta phủ một lớp sương mù.
Là người đàn ông này.
Ngày hôm đó, chính Đường Nhã Phương cười với người đàn ông này rồi lên xe của anh ta, quan hệ giữa hai người có vẻ rất không bình thường.
"Cậu là ai?"
Chu Như Ngọc theo phản xạ hỏi.
Lục Đình Chiêu không thèm nhìn cô ta, đi thẳng đến chỗ Đường Nhã Phương và nói: "Bữa tối em chưa ăn no nhưng đến lúc phải về rồi." "Được rồi!"
Đường Nhã Phương mim cười, đi qua Vĩ Vịnh Phong và Chu Như Ngọc.
Chu Như Ngọc không chịu thua, hỏi lại: "Này, tôi đang hỏi cậu đấy, cậu là ai? Mối quan hệ của anh với Đường Nhã Phương là gì?"
Nghe thấy giọng nói chất vấn gay gắt này, trên mặt Lục Đình Chiêu tràn đầy vẻ chán ghét, cậu đang định nói thì nghe thấy tiếng của Đường Nhã Phương nói: "Mặc mở gì đến chị chứ? "Không biết danh tính của cậu đây là gì, Như Ngọc là chị của Nhã Phương, tôi là anh rể của cô ấy"
Vì Vịnh Phong cũng không thể chịu nổi.
Lục Đình Chiêu không khỏi quay mặt sang ngang khi nghe thấy câu nói: "Chị à? Nhã Phương không phải là con một sao? Khi nào lại có loại chị gái rẻ tiền như thế này vậy?"
Gương mặt của Vĩ Vịnh Phong và Chu Như Ngọc đột nhiên cứng lại.
"Cậu nói cái gì cơ?" “Tôi nói sai sao? Chỉ là đứa con của chồng trước của tiểu tam dẫn vào.
Thậm chí còn không có cùng họ với nhau, xứng được xem là chị em với Nhã Phương sao?"
Lục Đình Chiêu cười nhạt, không khách khi chế giễu Chu Như Ngọc.
Gương mặt Chu Như Ngọc nhăn lại như muốn nổi giận, nhưng Vi Vịnh Phong đã kịp thời nằm lấy cô ta và nói: "Thưa cậu, lời cậu nói hơi nặng thì phải?" "Nặng sao? Tôi còn cảm thấy còn nhẹ nhàng đấy.
Nhưng mà, cũng phải cảm ơn cô ta, với cũng may là Nhã
Phương bỏ anh.
Người phụ nữ tốt như vậy mà không muốn, lại chọn loại phụ nữ ngu si thiếu não này, Vi Vịnh Phong, đầu của anh thật sự là bị cửa kẹp rồi, sau này nếu gặp xui xẻo thì đừng trách người khác mà hãy trách bản thân mình bất tài, hễ gặp phụ nữ là lại muốn kéo người ta lên giường, nên mới dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.
Đường Nhã Phương:
Những lời này thực sự rất độc ác.
Lần đầu tiên Đường Nhã Phương phát hiện chủ em này vốn phong lưu quý tộc, lại có thể mang người độc như vậy, thật là sởn cả da gà!
Đường Nhã Phương bằng có chút thương cảm nhìn Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc.
Cô nhìn hai người bọn họ, lúc này