Hàn Thiên Nhược ghé sát đầu lại gần cô, thì thầm nói nhỏ: “Lát nữa ông nội thua em từ ván đầu tiên, chắc chắn ông sẽ đòi em chơi thêm ván nữa cho đến khi nào ông thắng thì thôi.
Cho nên, em muốn thực hiện lời hứa gội đầu cho anh ngày hôm đó, em nhớ nói với ông là cháu còn bận nghĩ xem nên sinh con trai hay con gái, ông sẽ tự động thả em.”
Mặc Âu mím môi, gật đầu.
Cách này có chút độc là đấy, đánh vào tâm của Âu Dương gia gia luôn.
Suốt bữa cơm, Mặc Âu thỉnh thoảng bận đối đáp mấy câu của ba người lớn trong nhà.
Riêng Hàn Thiên Nhược cực kì nghiêm túc trong việc gắp thức ăn cho cô.
Anh gắp nhiệt tình đến nỗi mà mỗi khi cô nhìn xuống bát đều là đỉnh núi đồ ăn.
Mặc Âu ăn đến hai đỉnh núi rồi, nhưng Hàn Thiên Nhược dường như là bị nghiện gắp đồ ăn cho cô.
Cô ăn hết món nào anh lại gắp tiếp món đó bỏ vào.
Thành ra cô ăn mãi ăn mãi cũng không tài nào thấy đáy bát.
Mặc Âu từ bỏ việc ăn rồi, đặt đũa xuống, nắm lấy bàn tay của anh vẫn đang gắp thức ăn bỏ vào bát cô.
Thở dài một hơi, cô không đành lòng nói:
“Bạn trai, em no căng rồi, không thể nào nhét đồ ăn vào bụng tiếp nữa.”
Hàn Thiên Nhược hiển nhiên là không tin lời cô.
Sợ cô giảm cân mà lười ăn, anh tự mình đặt tay lên bụng cô kiểm chứng.
Ừm, đúng là hơi nhô lên một chút.
Hàn Thiên Nhược thu tay lại, lấy bát cơm của cô để tới trước mặt, bắt đầu ăn.
Mặc Âu nhìn cái bát sạch bong không dính một hạt cơm hay dầu mỡ gì bị anh bỏ sang một bên, giờ cô mới biết là nãy giờ anh không ăn mà chỉ lo gắp thức ăn cho cô.
Cái người này cũng thật là, chẳng biết quan tâm bản thân gì cả.
Nhìn anh tập trung ăn đồ ăn thừa của cô còn lại trong bát, Mặc Âu bất giác mỉm cười.
Một người mắc bệnh sạch sẽ mức độ trung bình như anh, đáng ra anh sẽ không bao giờ ăn đồ ăn thừa của người khác mới phải.
Thế mà anh lại chẳng chút để ý, cứ thế mà ăn ngon lành.
Tuy là một cử chỉ đơn giản, nhưng cô lại có thể cảm nhận