Âu Dương Phong gật đầu, vuốt cằm kể lại cuộc trò chuyện giữa ông và Mặc Niên Kiệt, gia chủ Mặc gia, cũng là ba của Mặc Âu.
Mặc Niên Kiệt: “Âu Dương gia gia đây là muốn lập hôn ước giữa con gái tôi với cháu trai ông?”
Âu Dương Phong: “Không sai.
Tôi thực sự rất yêu thích đứa trẻ này.”
Mặc Niên Kiệt: “Con tôi tất nhiên là người gặp người thích.
Nhưng về vấn đề liên quan đến cuộc đời con bé thì e là tôi không thể tự mình chủ trương được.”
Âu Dương Phong: “Vậy theo ý ông là sẽ để cho Tiểu Âu tự đưa ra quyết định.”
Mặc Niên Kiệt: “Tôi tôn trọng con bé.
Chỉ sợ là…”
Âu Dương Phong: “Mặc gia cứ nói thẳng.”
Mặc Niên Kiệt: “Chẳng qua là trong mấy năm Tiểu Âu đi du học, chúng tôi có cho người đi theo bảo vệ con bé.
Nhưng càng ngày con bé càng trưởng thành, nó không thích có người cứ phải đi theo chăm chăm nhìn nó.
Tôi cũng không còn cách nào khác đành thu người về.
Sau này tôi lại bí mật cử tâm phúc của tôi qua đó xem cuộc sống của nó như thế nào, không may lại phát hiện ra nó đang theo đuổi một chàng trai.
Dù sao cũng là chuyện cách đây một năm rồi, không biết bây giờ có thay đổi gì hay không.
Còn nếu con bé nhà tôi vẫn thích cậu con trai kia thì tôi phải nói lời xin lỗi về hôn ước này với ngài rồi.”
Âu Dương Phong: “Vạn sự tùy duyên mà.
Nếu con bé đã có người mình thích thì tôi chúc phúc cho con bé vậy.”
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Cả căn phòng im ắng lạ thường, mọi người đều hướng mắt nhìn về Mặc Âu, người đang chìm vào trạng thái thẫn thờ.
Hàn Thiên Nhược đang ngồi cạnh Mặc Âu, nhìn vẻ thoáng xuất thần, ánh mắt không có tiêu cự của cô.
Anh im lặng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Chỉ là ánh mắt đã toát ra nét cuồng mị.
Mặc Âu đang bận tiêu hóa lời mà Âu Dương Phong vừa nói nên có chút lơ đãng, không để ý mọi thứ xung quanh.
Cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ đỉnh đầu truyền xuống cơ thể, cô mới bất chợt hồi tỉnh lại.
Mặc Âu quay sang nhìn Hàn Thiên Nhược, nhìn đôi môi mím chặt thành đường.
Anh giận rồi đấy!
Cô không nhanh không chậm lấy diện thoại từ