Bóng đèn thông minh đột ngột được khai sáng một cách thần kỳ, Hoàng Âm cười nịnh nọt trở lại ngồi xuống ghế, vừa nói vừa rót trà:
“Bà chủ xinh đẹp, ngài mới ăn xong cần thanh lọc cơ thể bằng một tách trà ấm.
Da dẻ sẽ càng ngày càng đẹp hơn, mặc dù da ngài vốn đã đẹp hơn gái đương tuổi mới lớn rồi.”
“Được được.” Mặc Âu cười thích thú nhận lấy tách trà từ tay Hoàng Âm.
Hàn Thiên Nhược ngồi một bên không nhịn được cảnh bạn gái bị bạn thân tán tỉnh ngay trước mặt mình, có chút bực mình.
Nhưng còn chưa kịp xả giận đã bị người nào đó cướp lời rồi.
“Chỉ có lão đại của chúng tôi mới phù hợp với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của ngài thôi.
Lão đại nhìn bình thường mặt lạnh như vậy thôi chứ thực ra rất dịu dàng.
Vừa nãy cậu ấy còn đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài đấy.
Lão đại chúng tôi là một con người trên cả tuyệt vời, đáng để ngài giao phó.”
Hàn Thiên Nhược được cậu bạn khen mà nổi hết cả da gà da vịt.
Động trời gì vậy! Hôm nay còn lấy cả tuyệt kĩ bí mật ra để dụ người nữa cơ đấy.
Nhưng thôi, thấy cậu ta nói cũng đúng mà.
Anh chính là một người y như lời miêu tả của Hoàng Âm đấy.
Không sai vài đâu được, bản thân anh cũng cảm thấy anh là người như thế mà.
Mặc Âu đặt nhẹ tách trà xuống: “Tôi biết mà, cậu không cần phải flex lão đại của mình như thế.”
Hoàng Âm gãi đầu lúng túng.
Hàn Thiên Nhược kiêu ngạo hất tóc.
“Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa bên ngoài phá tan bầu không khí vui vẻ bên trong.
“Vào đi.” Mặc Âu cất ngữ khí bình đạm.
Bạch Thần bước vào, liếc mắt nhìn hai người đàn ông trong phòng một cái mới nói:
“Ngài Aster, Tử Hạ tiểu thư đến tìm ngài, còn đang đứng đợi ngoài cửa.”
“Tử Hạ à… Nói cô ấy đợi tôi một chút.” Cô nghĩ đến Tử Hạ liền có chút suy tư.
“Vâng.”
“Nói gì thì nói nhưng không được vì cô ta là bạn em mà nhường anh lung tung đâu đấy.
Anh xác định là của em rồi, không có trường hợp khác xảy ra.”
Hàn Thiên Nhược chứng nào tật nấy, tiếp tục quấn lấy cánh tay của Mặc Âu.
Cô không nhịn cười, vỗ vỗ tay anh: “Làm sao em nỡ nhường anh được.
Anh là bảo bối đắt giá nhất rồi.”
“Biết thế thì anh an tâm một chút.”
Hàn Thiên Nhược gục đầu xuống vai cô, hít lấy một hơi đầy mùi hương của