“Hàn Thiên Nhược là ai? Đây là ngài Tu La, chủ tịch tập đoàn Thiên Dương, cô đụng nhầm người rồi đấy.”
Hoàng Âm dùng khẩu khí lạnh lùng nói chuyện với người phụ nữ dám xâm phạm bảo vật của bà chủ.
Đúng là gan to bằng trời rồi.
Cũng chẳng biết từ lúc nào mà anh trở thành gián điệp cho Mặc Âu như thế.
Chắc là vì cơ đồ rộng mở sau này chăng?
“Cô bị điếc à? Đã bảo là bỏ ra.”
Hàn Thiên Nhược không để ý Tử Hạ là phụ nữ mà vung tay, hất bàn tay đang nắm lấy tay áo vest bên ngoài ra.
Tử Hạ cũng vì bị sức lực của anh dùng quá mạnh mà ngã quỵ xuống đất.
Dáng vẻ mong manh nhỏ bé của cô cứ thế mà bị người ta hắt hủi, trông bộ dạng đáng thương vô cùng.
Nhưng trong mắt hai người đàn ông từ trên cao nhìn xuống chỉ cảm thấy đáng ghét.
Ánh mắt Hàn Thiên Nhược toát lên tia bất mãn, cởi bỏ lớp áo bên ngoài vừa nhiễm bẩn ném qua cho Hoàng Âm: “Đi vứt đi.”
Hoàng Âm gật đầu.
Cậu bạn anh bị mắc bệnh sạch sẽ.
Nhìn theo cái áo bị Hoàng Âm không thương tiếc bỏ thẳng vào thùng rác bên cạnh, sắc mặt Tử Hạ tái xanh, bàn tay siết chặt bị bộ móng đâm vào, đau đớn.
Tại sao chứ?
Cô ghê tởm lắm sao?
Trên thân phận là tiểu thư hào môn, dưới là ảnh hậu nổi tiếng trong nước, cho đến nay còn chưa từng có một ai khinh thường cô như vậy.
Đối với hành động vừa nãy anh làm, chẳng khác gì là đang tát vào mặt cô một cái đau rát.
Nhìn hình bóng anh đã đi xa, Tử Hạ từ từ phủi váy đứng dậy, khuôn mặt không thể hiện chút cảm xúc gì, mở cửa vào căn phòng rộng lớn, xa hoa nhất Victoria.
“Tử Hạ, cậu làm gì ngoài đó lâu thế? Tớ chờ mỏi cả cổ rồi đây này.”
Mặc Âu cười nụ, lấy tay xoa bóp cổ vì vừa nãy nằm dựa trên ghế hơi lâu.
“Người vừa nãy mới ra về là bạn trai cậu đúng không?”
Tử Hạ như ngây như ngô hỏi, trong ánh mắt chẳng có chút gì là khó chịu.
Ngược lại còn khiến người ta có cảm tưởng cô đang vui vẻ.
“Ừ, mà có chuyện gì sao?” Mặc Âu vẫn cười.
Nếu Tử Hạ đã nhận ra thì cô không nhất thiết phải che giấu làm gì.
“Cậu xem xem, đến độ tuổi này rồi cũng nên lập bề gia thất cho tớ đỡ lo lắng.”
Tử Hạ tự rót