“Bốp bốp bốp.” Mặc Âu không biết từ đâu xuất hiện trước mặt anh với hình thái người treo ngược như con dơi mới bay ra từ bóng tối.
Chân cô đang còn móc qua một sợi dây bảo vệ, tay vừa cầm súng vừa vỗ tay bồm bộp.
Nhưng tóc cô cũng vì tư thế hóa thân thành dơi mà đổ dài xuống như thác.
Mặc Âu thường ngày đẹp không nói, nhưng trong trạng thái này thì anh chịu thua thôi.
“Tai anh rất nhạy bén, phản xạ cũng đặc biệt nhanh.”
Cô vẫn đang trong tư thế cũ cho nên một màn hai người đứng ngược nhau có hơi hướng phong cách nghệ thuật đối lập.
Hàn Thiên Nhược bất lực đỡ trán, ra giọng cầu xin: “Mặc Âu à, anh xin em đấy, em không cần ở trong tư thế này dọa anh đâu.”
Cô nghe lời anh nói còn chưa kịp hiểu, chân đung đưa sợi dây mấy cái trong lúc cố gắng hiểu ý của anh làm cả người lắc lư theo, mái tóc cũng theo đó mà đưa qua đưa lại.
Hàn Thiên Nhược lại hứng một trận lạnh cả sống lưng.
Cô vừa suy nghĩ vừa nhìn sắc mặt Hàn Thiên Nhược, thấy sắc mặt anh có chút trăng trắng, cô dường như được khai thông rồi:
“Đừng nói anh sợ cái con mặc váy trắng tóc đen dài hai mắt đỏ long sòng sọc đó?”
Cô nói bằng một chất giọng rất chi là gợi đòn, nụ cười tinh quái còn chưa kịp vụt tắt.
Khóe môi Hàn Thiên Nhược giật giật mấy cái.
Anh nào có sợ cái gì bao giờ, chỉ là bây giờ nhìn cô ẩn trong bóng tối rồi đột ngột xuất hiện khiến anh còn chưa kịp phòng thủ tâm lí thôi.
“Âyza! Không đùa anh nữa, chúng ta ra thôi, không thì anh cũng bị nhốt cho đến khi em về mất.”
Mặc Âu như thuộc làu làu từng trạng thái tập luyện mà uốn người lên nắm lấy sợi dây bảo vệ, từ từ hạ dây mới tháo dây nhảy xuống.
Tiếp đất thành công, cô cũng không quên vỗ vỗ vai Hàn Thiên Nhược đang đứng ngây tại chỗ có vẻ gì đó không thoải mái lắm.
“Em sẽ về nhanh thôi mà, trong lúc đó anh có thể đi chơi với bạn.” Cô không còn cách nào khác đành phải an ủi người bạn trai nhạy cảm này thôi.
“Anh có thể đi chơi sao?”
“Tất nhiên.
Khi nào em đi thì anh cứ việc đi, còn khi em