Hàn Thiên Nhược khẽ bật cười thành tiếng trước nanh vuốt đang giương dài của Mặc Âu: "Được rồi.
Vậy em đang trong giai đoạn tìm một người đàn ông như anh để làm người yêu phải không?
Mặc Âu chưa kịp suy nghĩ mà đã gật gật đầu: Đúng vậy
Hàn Thiên Nhược từ cười khẽ thành cười lớn tỏ vẻ đắc ý.
Mặc Âu thấy anh cười thì ngây người.
Hàn Thiên Nhược thường ngày trước mặt cô vẫn hay cười nhưng đó là một nụ cười mỉm dịu dàng.
Còn đây là lần đầu cô thấy anh cười một cách thoải mái và tự nhiên như vậy, Trương Gia Vỹ cũng không ngoại lệ.
Anh nhìn Hàn Thiên Nhược đang cười mà không tin vào mắt mình, phải lau đi lau lại kính mắt.
Có lẽ hôm nay, cách mang kính của anh có vấn đề.
Mặc Âu thấy Hàn Thiên Nhược chưa ngừng cười liền suy nghĩ lại trong lời mình vừa nói rốt cuộc có điều gì khiến anh vui vẻ như vậy.
Chưa nghĩ thì thôi nhưng một khi đã nhớ ra rồi thì đứng là cô muốn độn thổ luôn.
Cái gì mà cô đang tìm một người đàn ông như anh làm chồng.
Tuy trong đầu cô cũng có dự định này nhưng ít nhất cũng không nên nói thẳng toẹt ra như thế chứ.
Ôi! Cô cảm thấy mất mặt quá đi!
Mặc Âu thẹn quá hóa giận gầm giọng: "Tôi vừa rồi chưa kịp suy nghĩ nên không tính.
Anh đừng có ở đó mà tự cao tự đại về bản thân mình quá
Hàn Thiên Nhược nghiêm túc nói: "Nhưng tôi có thừa đủ tư cách đó"
Mặc Âu không còn lời gì để nói: "..."
Trương Gia Vỹ: "..." Ông chủ có da mặt thật dày.
Anh cũng mới phát hiện ra điều này trong suốt nhưng năm đi theo ông chủ làm việc thôi đấy.
Không ngờ trước khi tu tiên còn có thể thấy được một bộ dạng hoàn toàn khác của người được mệnh danh là tảng băng như Hàn Thiên Nhược.
Đúng là kì tích!
Sau khi ba người tiến vào thang máy thì một thang máy khác mở ra.
Một nhóm người mang thiết bị máy quay, máy ghi hình, ghi âm hiện đại đầy đủ, nườm nượp nối đuối nhau đi vội vàng về phía phòng mà Mặc Âu vừa mới bước ra.
Tất nhiên ba người bên trong thang máy khác cũng thấy bọn họ.
Hàn Thiên Nhược chú ý đến trong số đó có Chu Lâm - một phóng viên có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới truyền thông của công ty Tạp Chí Huàng Thanh.
Phải biết rằng anh ta là người không dễ xuất hiện ở một nơi tầm thường như thế này.
Mời được anh ta xuất đầu lộ diện cũng không giàu thì sang.
Xem ra, cô gái nhỏ của anh cũng không phải là một người đơn giản.
Cửa thang máy đóng lại, Hàn Thiên Nhược cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Mặc