Gia sư à?
Trình Ân Ân nhíu mày nhìn hai người một cái.
Thật ra thì có thể làm gia sư, nhưng mà.. dù sao thì ấn tượng của cô đối với Giang Dự Thành vẫn luôn dừng lại ở ‘không phải người tốt lành gì’, theo bản năng cô cảm thấy người này nguy hiểm.
Nhưng mà cô thiếu tiền anh ta, hơn nữa còn thiếu một phần ân tình. Về tình về lý mà nói đều không thể nào cự tuyệt.
Thời điểm nội tâm cô đang dao động, Giang Dự Thành cực kỳ thân sĩ cho cô thời gian cân nhắc, cố ý lấy điện thoại ra chơi một chút, rồi lại cất đi.
Năm phút sau, điện thoại Trình Ân Ân vang lên.
Là một số điện thoại bản địa xa lạ, cô chạm vào màn hình, đưa lên tai: “Xin chào.”
“Muốn chết à! Tại sao mày lại nhập viện nữa rồi?” Bên kia truyền đến một giọng nói của một người phụ nữ trung niên, âm sắc có vẻ bén nhọn, khí thế cực kỳ có tính áp chế, trong bối cảnh vang lên tiếng mạt chược va chạm, lộ ra sự cực kỳ không kiên nhẫn. “Trường học của mày gọi đến, nói mày bị bóng rổ đập một cái nằm viện. Mày cho rằng mày là công chúa hay sao mà yếu ớt thế?”
Không sai, chính là Phương Mạn Dung người ngày đêm làm bạn với mạt chược.
Giọng nói kia rất có lực xuyên thấu, đặc biệt là trong phòng bệnh yên tĩnh càng cảm thấy chói tai. Trình Ân Ân không biết hai người bọn họ có nghe thấy không, tranh thủ thời gian xuống giường, mang dép lê chạy ra cửa.
Trong phòng bệnh còn lại hai người yên lặng không nói gì, Giang Tiểu Sán nhíu mày, có chút không đành lòng: “Tàn nhẫn như vậy.”
Mí mắt của Giang Cùng Thành cụp xuống, cất giấu ánh mắt sắc dưới bóng tối.
Qua một lát: “Bà ngoại con thật sự là dạng này?”
Giọng nói của Giang Dự Thành cực kỳ nhạt: “Hăng quá hóa dở.”
Trình Ân Ân một mực chạy đến cuối hành làng, không có ai bệnh cạnh, ngay lúc Phương Mạn Dung thúc giục “Còn không nói thì tao cúp máy”, thận trọng nói: “Đầu tiên mẹ đừng cúp máy. Con… mẹ có thể cho con ít tiền được không, tiền nằm viện lần này là do người khác ứng ra.”
“Bao nhiêu?”
“Hai ngàn….”
“Mày nằm mơ đi! Cái đầu của mày quý giá bao nhiêu, khảm kim cương hay sao mà muốn hai ngàn?” Phương Mạn Dung hùng hùng hổ hổ, “Mày là một đứa sao chổi! Hại tao đêm nay toàn thua. Tao không đòi tiền mày là may rồi, còn muốn đòi tiền tao? Mày hỏi cha mày đó!”
Nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Chỗ rẽ vừa khuất vừa yên tĩnh, âm thanh điện thoại báo bận đâm thẳng vào lòng người, Trình Ân Ân đưa điện thoại ra xa, hít mũi một cái.
Ngược lại cô muốn hỏi Trình Thiệu Quân, mặc dù Trình Thiệu Quân không thích quan tâm đến cô, nhưng khi hỏi đến tiền vẫn nhanh nhẹn hơn so với Phương Mạn Dung, nhưng như cũ vẫn không tránh được một trận bị nghe mắng.
Chỉ là bây giờ cô không thể nào nhớ được số điện thoại của Trình Thiệu Quân.
Thật ra trong nhà cô vẫn còn một con heo đất nhỏ cũng gần 500 đồng tiền xu, đã cất được nhiều năm, giấu ở ngăn tủ dưới giường, cha mẹ không biết. Đó chính là toàn bộ tài sản của Trình Ân Ân.
Cuối tuần về nhà lấy rồi đập ra.
Suy nghĩ một chút liền đau lòng, lúc đầu cô muốn để dành một khoản rồi dùng khoản tiền kia mua quần áo cho chị Vi Vi. Mặc dù không mua được đồ nào cao cấp, hơn nữa những quần áo Đoạn Vi mặc cảm thấy cũng là đồ cao cấp, chắc chị ấy cũng không thích lắm. Nhưng chị ấy đưa cho mình nhiều quần áo như vậy, dù gì cũng nên đáp lễ một chút.
Lúc quay về lại phòng bệnh, ánh mắt của Giang Dự Thành cùng với Giang Tiểu Sán đều thẳng thắn nhìn cô. Thấy cô không khóc nhè, Giang Tiểu Sán mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại khái là đi ra ngoài hóng gió, lý trí của Trình Ân Ân bị gió thổi cho thanh tĩnh, quyết định về nhà hỏi Trình Thiệu Quân lấy tiền, trước tiên trả hết khoản tiền thuốc men này đã.
Cô cầm di động, có chút do dự hỏi: “Chú Giang, chú có thể cho tôi một chút thời gian được không? Tôi về nhà góp tiền một chút, cuối tuần sẽ trả lại cho chú.”
Giang Dự Thành không trả lời thẳng, chỉ mở miệng nói ra điều kiện: “Tiền lương mỗi tháng năm ngàn. Cô có thể từ từ suy nghĩ, không cần phải gấp gáp trả lời.”
“Năm ngàn?” Trình Ân Ân trợn mắt lên. Cả đời cô còn chưa nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy!
Bác sĩ Trương nói không sai, ông chú này quả nhiên là người ‘nhiều tiền’.
Bởi vì kinh ngạc quá mức, Trình Ân Ân bỏ qua sự khác biệt tinh tế giữa cách tính tiền lương theo tháng và cách tính theo giờ.
Cô chưa kịp bắt được cái thông tin bỏ sót này thì ngay sau đó Giang Tiểu Sán chớp chớp con mắt vô tội nói: “Chị Ân Ân, chị cảm thấy không tiện cũng không sao cả. Thật ra thì chiều này đã phỏng vấn hai gia sư khác cũng không tệ. Mặc dù em thích chị nhất nhưng mà nếu chị không đồng ý, em có thể để các chị ấy dạy em…”
Trong lời nói còn tỏ ra thông cảm với sự khó xử của cô, thật sự là tri kỷ.
Trình Ân Ân đang chìm đắm vào cảm giác tuyệt diệu khi có năm mươi tờ tiền phấn hồng nhét vào trong ngực, sau khi nghe có người cạnh tranh, lập tức đầu nóng lên đồng ý nhanh như ăn cướp: “Chị đồng ý!”
Mặc dù chú Giang có chút đáng sợ, nhưng Giang Tiểu gia rất đáng yêu. Có thể trung hòa được gen của chú Giang mà sinh ra được một đứa bé đáng yêu như vậy, mẹ của cậu bé nhất định là một người cực kỳ đáng yêu!
Lòng Trình Ân Ân đầy nhiệt huyết nghĩ.
Không phải là luôn có những câu chuyện, trong đó đại ca xã hội đen yêu nhân vật nữ chính thuần chân thiện lương hay sao.
Giang Tiểu Sán liếc nhìn người cha của mình bên cạnh, nhịn không được khóe miệng hơi cong lên, một người vân đạm phong khinh (*).
(*)云淡风轻 – Vân đạm phong khinh; Dùng để diễn tả một thái độ nhẹ nhàng, tự do, không ràng buộc. (Theo Baidu)
Ban đêm, Trình Ân Ân mơ thấy mình cầm một đống tiền màu hồng, đi mua sách bài tập về bỏ đầy trong phòng, làm bài tập không ngừng nghỉ.
Thời gian quan sát ba ngày trôi qua rất nhanh, lần đột nhiên thức tỉnh kia giống như chỉ là một lần ngoài ý muốn, Trình Ân Ân không có dấu hiệu nào biểu hiện của chuyện khôi phục ký ức.
“Xem ra một trận dày vò này chính là không tránh được.” Bác sĩ Trương ký tên vào tờ giấy xác nhận xuất viện, đưa cho Phương Mạch Đông người chịu trách nhiệm đi làm thủ tục, cười một tiếng, “Nhưng mà không chừng ông trời thấy bọn họ không xong, cho lão Giang cơ hội thứ hai, cậu thấy như thế nào?”
Phương Mạch Đông cũng cười: “Cơ hội đều do con người tạo ra.”
Trình Ân Ân vẫn quyết định về nhà một chuyến. Vừa lúc trời cũng chuyển lạnh, cũng nên lấy quần áo dày.
Lần này nằm viện hai tay vẫn trống trơn như cũ, không có gì cần phải thu dọn cả.
Tới đón cô vẫn là Giang Dự Thành. Lúc Trình Ân Ân thay quần áo, anh chờ bên ngoài, làm cô có chút không được tự nhiên, sợ người ta chờ sốt ruột, vội vàng trùm áo lên lên đầu, mở cửa: “Tôi xong rồi.”
Giang Dự Thành đưa lưng về phía cô, đang nói chuyện với bác sĩ Trương. Hôm nay đổi về màu đen, áo khoác đặt bên tay, áo sơ mi đóng thùng hơn nữa còn mang thắt lưng, vòng eo cùng đường cong thon dài căng đầy.
Anh nghe được giọng nói, xoay người: “Đi thôi.”
Bác sĩ Trương nhìn về phía Trình Ân Ân phất phất tay: “Tiểu Trình, trở về chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận đừng để bị đụng đầu. Chỉ cần cô đụng đầu nhẹ một cái thôi, chú Giang của cô không chịu nổi đâu.”
Nhận được một ánh mắt cảnh cáo, cười tủm tỉm ngoài miệng làm động tác kéo khóa miệng lại.
Đối với chú Giang “tốt bụng”, Trình Ân Ân