Hàng lang có chút tối tăm, Trình Ân Ân bước đến bên ngoài cửa nhà, gõ cửa một cái.
“Ai vậy?” Bên trong Phương Mạn Dung gào lên một tiếng.
Trình Ân Ân cất cao giọng: “Mẹ, là con.”
“Con không mang theo chìa khóa!”
Giọng nói của Phương Mạn Dung xen lẫn với tiếng chát chát của mạt chược, “Đợi một chút, đang đợi tự sờ (*).”
(*)自摸 – Tự sờ; thuật ngữ dùng trong mạt chược, dùng để chỉ khi hồ bài người thắng sẽ sờ trở về không cho người khác đánh ra. (Theo Baidu)
Trình Ân Ân đứng trước cửa nhà, chờ đánh xong ván này, trong lúc tiếng tẩy mạt chược ầm ầm vang lên, cuối cùng cũng có người tới mở cửa.
Xông vào mũi chính là mùi thuốc lá nồng nặc, trong tay Phương Mạn Dung đang cầm một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén cách một làn khói mờ ảo liếc nhìn Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân đang đánh giá bà. Sau đó xấu hổ phát hiện, bản thân mình ngay cả bộ dạng của bạn học không thể nào nhớ rõ, ngay cả mẹ ruột cũng thấy xa lạ.
“Ai về vậy?” Có người hỏi một tiếng.
Phương Mạn Dung xoay người đi vào bên trong, châm chọc một câu: “Còn có thể là ai chứ, công chúa pha lê xuất viện rồi.”
Trình Ân Ân hoàn toàn không nhận ra ai trong ba người bạn chơi bài chung, bạn bè chơi bài của Phương Mạn Dung rất nhiều, mấy cư xá gần đây đều có. Cô nhìn về phía bên kia gọi một tiếng xin chào các chú dì.
Chỉ có hai người hút thuốc, mùi khói thuốc lá cho dù không nhiều như so với sòng bài nhưng rất không giống những căn nhà bình thường. Trình Thiệu Quân không hút thuốc lá, mỗi lần về nhà đều vì lý do này mà nổi trận lôi đình.
Hết thảy mọi thứ trong nhà đề giống như đúc như trong trí nhớ:
Trên bàn cơm là khăn trải bàn có mấy cái ô vuông như những khối mỡ đông; Một cái ghế dựa có chân quá ngắn, dưới chân còn dính bọt biển. Màn cửa màu xanh lá xám xịt do nhiều năm không được giặt giũ; trên bệ cửa sổ còn có chậu xương rồng hình khối cầu (*) chết héo cùng với một chậu nha đam nửa sống nửa chết.
(*) Từ gốc -仙人球 có nghĩa là Tiên nhân cầu hoặc quả lê gai.
Ba phòng ngủ nằm sát cạnh nhau, phòng ngủ chính nằm sát cửa, phòng của Trình Ân Ân ở bên trong cùng. Căn phòng thứ hai đóng kín cửa, đột nhiên Trình Ân Ân có suy nghĩ không biết gian phòng kia để làm gì, nhưng cũng không chú ý, đi thẳng đến căn phòng của mình.
Trên cửa dán một chữ “Phúc -福” được cắt dán bằng giấy, đẩy cửa ra, bày biện đơn giản, đập vào mặt cảm giác quen thuộc.
Một cái giường nhỏ 1m2 đặt sát tường, bên trên cái tủ nhỏ đầu giường có một cái đèn bàn. Dưới cửa sổ là một tủ sách rất nhỏ, trên tường phía bên phải là hai tấm ván nhỏ trưng đồ vật trang trí, hai hàng sách cũ, tủ quần áo nằm ở góc tường đối diện.
Trình Ân Ân mở tủ quần áo ra thu dọn quần áo. Từ sau khi đầu bị thương, cho dù là người hay vật, cô đều phải làm quen từ đầu cho nên đối với chuyện nhìn quần áo lạ lẫm cũng không cảm thấy kỳ quái.
Dù sao cũng là kiểu dáng cô quen thuộc, áo len, áo lông, quần jean, hương thơm quen thuộc của nước giặt quần áo cô yêu thích, rất thanh đạm, không dính dấp.
Trước thời gian ván bài tan cuộc, bởi vì Trình Thiệu Quân đi công tác về. Nhưng phòng khách cũng không yên tĩnh, người bên kia vừa ra cửa, bên này đã binh binh bang bang rùm beng cả lên.
“Ngày nào cũng chỉ đánh bài đánh bài, có ngày chết trên bàn bài!” Giọng nói tràn đầy hỏa khí là của Trình Thiệu Quân, “Cô xem đi, cái nhà này đã bị cô biến thành bộ dáng quỷ quái gì rồi, chướng khí mù mịt, tôi cũng không muốn trở về!”
“Vậy thì ông cút ra ngoài đi, đừng trở về nữa.” Phương Mạn Dung cũng không cam chịu yếu thế, “Ông nhìn xem một tháng dường như ông chỉ về nhà được mấy lần? Cứ coi như tôi biến cái nhà này thành cái hố rác ông quản được sao?”
“…”
Trong bối cảnh âm thanh cãi nhau như vậy, Trình Ân Ân vẫn bình tĩnh cất quần áo vào túi hành lý.
Cũng không biết Phương Mạn Dung làm cách nào bớt chút thời gian cãi nhau để đi nấu cơm, lúc Trình Ân Ân bị gọi ra ăn cơm, hai người đã tạm thời đình chiến.
Khả năng nấu nướng của Phương Mạn Dung cũng không tệ, nhưng do vội vàng chơi mạt chược không có thời gian đi chợ, chỉ có một đĩa trứng tráng hành cùng với một đĩa khoai tây chua ngọt.
Trong toàn bộ quá trình Trình Thiệu Quân vẫn xem như không hề thấy được Trình Ân Ân. Hiện tại Trình Ân Ân cũng không cần đòi tiền ông ta, chỉ gọi một tiếng ba, không nói thêm lời nào khác.
Cơm nước xong xuôi, cô chủ động muốn đi rửa chén, bị Phương Mạn Dung mắng cho một câu: “Đi ra, yếu ớt như vậy. Đừng có mà mới rửa một cái chén lại ngất xỉu. Tao đây không trả nổi tiền viện phí cho mày đâu.” Cô đành phải trở về phòng.
Trình Thiệu Quân mở cửa sổ, nhưng mùi thuốc lá phảng phất như đã thẩm thấu sâu vào bên trong vách tường, không có cách nào tản đi hết được. Trình Ân Ân bị hun đến mức ngủ không được, cảm thấy đúng là mình yếu ớt hơn nhiều so với trước kia.
Hôm sau chưa đến năm giờ đã tỉnh, rời giường, vo gạo nấu xong một nồi cháo, tắt lửa. Sau đó cầm lấy hành lý, đến trước cửa phòng ngủ chính nói một tiếng: “Ba mẹ, con đi về trường.”
Không ai lên tiếng.
Trình Ân Ân đi ra ngoài, dưới lầu cách đó hai trăm mét là trạm xe buýt, chuyến xe buýt sớm nhất là vào sáu giờ rưỡi, cô ngồi chờ ở đó.
Hai ‘vợ chồng’ nhiều năm trong nhà chưa hề có hai chữ ‘hòa thuận’. Phòng ngủ chính, ‘Phương Mạn Dung’ cùng với ‘Trình Thiệu Quân’ đứng dậy từ chỗ của riêng mình, một từ trên giường, một lại từ dưới đất, cách cánh cửa sổ quan sát bên ngoài.
“Thầy Trần, ngày hôm qua đã đắc tội nhiều, xin lỗi thầy.”
“Sao lại nói vậy, đều là công việc.”
“Xe tới chưa?”
“Mới hơn 5 giờ, còn hơn một tiếng nữa.”
“Đứa nhỏ này, sao lại ngốc như vậy, sáng sớm tới chỗ đó chờ cái gì?”
…..
Trình Ân Ân tới trường học cũng rất sớm, trong phòng học đọc sách tiếng Anh một lúc, mới có người khác đến.
Lão Tần cũng đến sớm, gọi cô đến: “Đại hội thể dục thể thao lần này em đừng tham gia nữa, để Cao Bằng tìm người thay thế.”
Trình Ân Ân vội lắc đầu: “Em muốn tham gia.”
Tất cả mọi người ai cũng tham gia một hạng mục, nếu như cô không tham gia cái gì, đến lúc đó chỉ ngồi trên khán đài nghỉ ngơi, thực sự là không có cảm giác vinh dự của tập thể.
“Thân thể của em vừa hồi phục, không cần phải cậy mạnh.”
“Thân thể của em không sao, bác sĩ kiểm tra xong đã nói như vậy.” Trình Ân Ân cầu khẩn, “Thầy Tần, em thật sự muốn tham gia.”
Lão Tần hơi khó xử, “Để thầy suy nghĩ lại một chút, em về lớp trước đi.”
Cái ông gọi là “Suy nghĩ một chút”, chính là gọi điện thoại đến văn phòng của Giang Dự Thành.
Để cho người trực tiếp phụ trách Đoạn Vi nhận được tin tức, đi vào gặp Giang Dự Thành xin chỉ thị. Lúc đó, anh chuẩn bị đi họp, lông mày cũng không hề nhúc nhích, cài cái nút đầu tiên: “Theo ý cô ấy đi.”
Đoạn Vi “Vâng” một tiếng, đang muốn ra ngoài, nghe thấy anh nói thêm một câu: “Cô đến Thất Trung nhìn xem, đừng để cô ấy bị thương nữa.”
Nói xong, cất bước ra khỏi văn phòng, bước nhanh như gió.
Đoạn Vi đứng hình tại chỗ mấy giây, quay về chỗ làm việc thu xếp đồ đạc. Cô thư ký nhỏ bình thường có mối quan hệ tốt lại gần: “Chị Vi,