Lão Tần bước ra ngoài hành lang nói chuyện với Giang Dự Thành, thấy Trình Ân Ân liền ngừng câu chuyện.
Trình Ân Ân nhớ rõ lão Tần cũng có con trai đang học tiểu học, không chênh lệch nhiều so với Giang Dự Thành, nhưng khi hai người cha sóng vai đứng cùng một chỗ, lại hoàn toàn không phải là người có cùng một thế hệ.
Trình Ân Ân đi qua, vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép hỏi: “Chú Giang, chú có việc gì cần tìm tôi sao?”
Lúc này ánh mắt của Giang Dự Thành vẫn đang nhìn vào lớp học mới thu hồi lại, rũ mắt liếc cô một cái: “Cô nói xem.”
Hôm nay giống như rất không vui nha, trong lòng Trình Ân Ân lẩm bẩm.
Không dám đụng đến vị lão đại xui xẻo này, vừa cẩn thận vừa chần chừ trả lời: “Tôi nói… có?”
“…”
Hai mắt Giang Dự Thành híp lại, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô một lát, bàn tay nhẹ nhàng lắc một cái, giơ một trang giấy lên trước mặt cô.
ẫu>
Đã dùng danh nghĩa cô điền đầy đủ, chỗ cha mẹ ký tên chính là tên của Trình Thiệu Quân, Giáo viên Chủ nhiệm ký tên đồng ý, Hiệu trưởng cũng đã ký tên đóng dấu đầy đủ.
Trình Ân Ân đọc từng chữ một từ đầu đến cuối, trên mặt lộ ra biểu hiện nghi hoặc: “Vì sao tôi cần phải ngoại trú?”
Thật ra khoảng cách từ nhà đến trường không xa, có xe buýt đi thẳng tới, nếu không kẹt xe thì đường đi cũng khoảng nửa tiếng. Với việc đi học của mình cũng thuận tiện, nhưng hai năm qua Trình Ân Ân vẫn luôn ở ký túc xá trường.
Giang Dự Thành trực tiếp nhét tờ giấy vào ngực cô, Trình Ân Ân ôm lấy theo bản năng, nghe giọng điệu nhạt hơn cả nước khoáng của anh, không chút để ý nói: “Gia sư--- Không ở nhà, thì dạy thế nào?”
Không hiểu vì sao lại nghe ra chút ý vị sâu kín.
Đầu óc thiếu nền tảng của Trình Ân Ân lúc này mới hiểu ra, thì ra là công việc này chính là phải làm việc mỗi ngày.
Thời gian là việc như vậy coi như là hợp lý, dù sao một tháng tiền lương năm ngàn, nếu tính như vậy vẫn cho là nhiều. Sau này tránh không được phải hy sinh thời gian tự học buổi tối của mình, lương tâm Trình Ân Ân suy xét một phen, không biết nhà của anh có xa hay không, học xong về nhà có thừa thời gian học tập hay không.
“Nếu Giang tổng muốn tới đón người, hôm nay em tan học sớm đi.” Lão Tần nói.
“Nhưng mà còn chưa họp lớp xong.” Chưa xong tiết học đã rời đi, Trình Ân Ân cảm thấy có ảnh hưởng không tốt.
Lão Tần khoát tay chặn lại: “Lớp trưởng sẽ ghi chép lại những thảo luận khi họp lớp, đi học lại sẽ phát cho em. Thời gian của Giang tổng quý giá, không thể để cho ngài ấy chờ lâu được…”
“Không sao.” Ánh mắt Giang Dự Thành thoáng nhìn về phía phòng học, giờ phút này mấy chục ánh mắt đang vây xem bọn họ, còn châu đầu ghé tai.
“Vừa lúc tôi cũng muốn nghe một chút.”
Trình Ân Ân sửng sốt, lão Tần cũng sửng sốt.
“Cái này…”
Giang Dự Thành hỏi lại: “Không tiện?”
“Cũng không phải,” thái độ của lão Tần có chút khách sáo, “Mời ngài.”
Ngoại trừ Giáo viên Chủ nhiệm, bình thường những người đến dự giờ đều là những lãnh đạo đến thị sát điều tra nghiên cứu. Nếu là phụ huynh học sinh còn có thể chấp nhận. Thân phận của Giang Dự Thành, có thể coi như cả hai thân phận trên, nhưng rất khó giải thích với học sinh, cũng có chút lúng túng.
Ngược lại anh lại không có chút lúng túng nào, dưới cái nhìn nóng cháy của mấy chục cặp mắt chậm rãi đi từ cửa sau bước vào phòng học.
Trình Ân Ân giống như một kẻ theo đuôi nhỏ, tìm cho anh một cái ghế dựa đang trống. Giang Dự Thành nhìn thoáng qua nhưng không ngồi xuống, tầm mắt nhìn về phía bên trái.
Bất chợt nhìn thẳng vào ánh mắt của một nam sinh vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, cũng không biết tiếp thu và hiểu ra như thế nào mà vội vàng đứng dậy, nhường ra cái ghế của mình.
Giang Dự Thành cao quý tự giữ lấy chỗ nói tiếng cảm ơn, kéo ghế dựa qua, đặt song song với cái ghế đã đặt xuống lúc trước. Sau đó khẽ nâng cằm lên, ra hiệu với Trình Ân Ân:
“Ngồi chỗ này.”
Ngữ khí không nặng không nhẹ, nhưng lời nói của anh lại kèm theo khí tràng không được xía vào, Trình Ân Ân mười phần nghe lời ngồi lên.
Giang Dự Thành mở cúc áo âu phục, lúc cô ngồi xuống bên cạnh, đôi chân dài gác lên, cơ thể hơi ngửa ra sau, tư thế buông lỏng nhưng đầy tự tin.
Lão Tần phất tay, tập trung sự chú ý của mọi người: “Vị này là khách quý của trường, hôm nay đến lớp chúng ta dự thính tiết họp lớp, mọi người không cần để ý, tiếp tục.”
Tiếp tục ----
Chuyện Phàn Kỳ xin lỗi đang tiến hành được một nửa, nhân vật nữ chính bị gọi đi, bây giờ người vẫn còn đang đứng trên bục giảng.
Âm thanh xì xào bàn tán cũng không vì câu nói “Không cần để ý” của lão Tần nói mà biến mất. Có một ‘ông chú đẹp trai chân dài ngồi phía sau, từ đầu đến chân đều viết mấy chữ đầy tiền cùng với hào phóng, tâm tình của mấy ‘bạn học nữ’ đương nhiên là không thể nào an tĩnh được.
Nữ sinh ngồi hàng thứ nhất còn đang thảo luận: “Rất đẹp trai nha”, “Má ơi, chỉ ngồi xuống thôi cũng rất gợi cảm”, “Cậu xem đôi chân kìa…”
Tai Phàn Kỳ đã bị rót đầy những từ ngữ si mê.
Bầu không khí vừa mới được tô đậm đã bị xóa sạch, lúc này sự chú ý của mọi người cũng đã bị phân tán, còn có thêm một người khách quý không rõ thân phận. Phàn Kỳ trầm mặc vài giây, trực tiếp bước xuống khỏi bục giảng, xuyên qua đường đi, nhanh chân đi về phía sau.
Trong tích tắc phòng học an tĩnh lại.
Phàn Kỳ đi đến trước mặt Trình Ân Ân, đứng chỗ đó nhìn cô, không còn là ngữ khí phách lối như khi nói lời xin lỗi lúc nãy, mà đổi lại là thành khẩn cùng với gấp đôi chân thành tha thiết:
“Trình Ân Ân, cậu đã tha thứ cho tôi rồi chứ?”
Một lần nữa Trình Ân Ân trở thành tiêu điểm.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, Phàn Kỳ nghiêm túc nhận sai nói lời xin lỗi cô đã không còn tức giận nữa.
Cô đang muốn mở miệng, Giang Dự Thành ngồi bên cạnh bỗng nhiên đưa tay, không coi ai ra gì vỗ sau gáy cô một cái: “Nhanh tha thứ cho người ta.”
“…”
Cái động tác thân mật như vậy, Trình Ân Ân không quen lắm, vô thức đưa tay sờ lên chỗ anh chạm qua, lỗ tai mơ hồ nóng lên.
Quay đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh như núi băng kia, khóe môi lại cong lên một đường cong vi diệu.
Ánh mắt đang nhìn về phía Phàn Kỳ, hai ánh mắt giao nhau trong khoảng không.
Bầu không khí lặng lẽ thay đổi.
Vừa rồi Phàn Kỳ cố gắng tạo ra một chút không khí mập mờ, chỉ bởi mấy chữ của anh mà tan biến không còn chút nào.
Trên bục giảng, nội tâm của lão Tần hết sức phức tạp.
Không có cái này nha, đang diễn rất tốt, ngài là ông chủ sau màn, vì sao lại đi xóa bỏ hết như vậy?
Ông cũng vội vàng ra tay cứu vãn: “Bạn học Trình Ân Ân đã tha thứ rồi, Phàn Kỳ, em về chỗ đi.”
Cuối cùng Phàn Kỳ nhìn Trình Ân Ân một cái, xoay người lại.
Trình Ân Ân có chút không hiểu.
Giang Dự Thành không có bất thêm bất kỳ biểu hiện gì, nhưng trong lòng cô giống như đang có một sợi lông nhỏ lay động lung tung, càng lúc càng ngồi không yên. Không được một lát đã đứng dậy, mở miệng nói “Tôi về chỗ ngồi”, không đợi Giang Dự Thành tỏ thái độ, cúi đầu bước nhanh về chỗ ngồi ở hàng thứ ba.
Đợi đến khi kết thúc buổi họp lớp, cô quay đầu lại nhìn, đằng sau phòng học từ sớm đã không còn ai.
Phương Mạch Đông vẫn chờ ở bên ngoài Thất Trung, sau khi nhìn thấy Giang Dự Thành đi tới từ kính chiếu hậu, vội vàng xuống xe, mở cửa xe cho anh, sau đó quay lại ghế phụ xe, phân phó tài xế lái xe.
Chiếc ô tô màu đen vững vàng lái từ bãi xe đi ra, anh nhanh chóng nói: “Vé máy bay đã mua lại lần nữa, chuyến bay trễ hơn một tiếng, bây giờ xuất phát vừa đúng lúc. Bên kia cũng đã thông báo rồi, cuộc họp sẽ bắt đầu trễ hơn một tiếng.”
Giang Dự Thành “Ừ” một tiếng.
Nói xong chính sự, Phương Mạch Đông thu hồi ngữ khí nghiêm túc khi bàn công việc, hỏi một câu: “Chỗ trường học xảy ra vấn đề gì sao? Sao lại chậm trễ lâu như vậy?”
Vấn đề? Tận mắt nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi câu dẫn vợ mình, cảm thấy khó chịu, có tính là vấn đề không?
Nhớ tới “Chuyện tốt” mình vừa làm, khóe miệng Giang Dự Thành nhẹ cong lên.
Thật đúng là…
Ngây thơ.
Trình Ân Ân còn đang suy nghĩ không biết có phải mình về lại chỗ ngồi làm cho chú Giang tức giận hay không. Bụng dạ của một người đàn ông trưởng thành chắc là không có hẹp hòi như vậy đâu nhỉ?
Lão Tần trao đổi vài câu với lớp trưởng, sau đó bước đến chỗ cô: “Giang tổng có việc phải đi trước, nên có phái người đến đón em. Hiện tại đang chờ ngoài cổng, em đi ra đi.”
Trình Ân Ân ồ một tiếng, nhanh chóng thu dọn ba lô, chạy ra bên ngoài.
Lúc đi xuống lầu bị một nữ sinh cùng lớp hơi ngăn lại: “Này, Trình Ân Ân, người vừa rồi vào lớp là