VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 21
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Nửa đêm, Chu Dư đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Bên tai là tiếng thở nhẹ nhàng của Họa Đường, gương mặt cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nương ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cô cẩn thận quan sát người bên gối, vẫn nhìn từ chân tóc đến tận trong chăn, đồng tử cũng không khỏi mở to.
"Họa... Họa Đường." Chu Dư nhỏ giọng gọi tên người bên cạnh, hoảng hốt mất mấy giây.
Không phải cô nhân lúc trời tối mà mò vào nhà người ta đó chứ?
Trước kia cũng từng xảy ra tình huống tương tự, chẳng hiểu vì sao mà cô lại đột nhiên đi đến dưới lầu nhà Họa Đường, như không hề có ý thức, mãi đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã đứng đó thật lâu.
Chu Dư còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đầu đã cảm nhận được một trận đau đớn. Những ký ức trong khoảng thời gian này dần hiện lên trong não cô một cách đứt quãng, như một giấc mơ đẹp. Trong mơ, cô có thể thẳng thắn biểu đạt tình yêu của mình với Họa Đường, có thể gọi chị là vợ, có thể cùng nhau chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại vẫn còn ôm lấy đối phương. Mà người đang ngủ say trước mắt, dường như đang nói cho cô biết tất cả những chuyện đó đều không chỉ là một giấc mơ.
Chu Dư lấy lại tinh thần, cúi đầu hôn lên mái tóc dãi xõa tung trên gối của Họa Đường.
"Họa Đường, Họa Đường, vợ..." Cô luôn miệng lẩm nhẩm, "của em."
Một đêm mộng đẹp, khi tỉnh dậy, Họa Đường còn đang chuẩn bị bữa sáng. Cô có thói quen dùng bữa ở nhà, tay nghề nấu ăn tuy không thể xem như quá tốt nhưng những món đơn giản vẫn không phải việc khó.
Chu Dư lật người, lẳng lặng nhìn Họa Đường bận rộn tới lui, trong lòng đột nhiên cảm thấy biết ơn vì chứng bệnh kì quặc đột nhiên xuất hiện lần này.
Nếu không phải nhờ nó, có lẽ cô vẫn còn đứng sau lưng yên lặng dõi theo Họa Đường, nào có cơ hội như bây giờ, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn đến bóng dáng bận rộn của chị.
Trong khi Chu Dư mải mê nghĩ ngợi thì Họa Đường đã ghé đầu vào trước mặt cô, gọi: "Mau rời giường. Buổi sáng nấu mì trứng, lạnh là không ăn được đâu."
Chu Dư ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng lại thì suy nghĩ đầu tiên chính là không thể để Họa Đường biết mình đã tỉnh.
"Vợ." Cô lồm cồm ngồi dậy, vừa định nói chuyện lại thấy Họa Đường dùng mu bàn tay dán lên trán mình.
"Sao trông cứ ngây ngốc là thế nào?" Họa Đường thuận tay véo mặt Chu Dư, "Chu Dư, qua một đêm mà men say còn chưa hết à?"
Nhắc đến rượu, Chu Dư lập tức đỏ mặt. Chuyện tối hôm qua cô uống rượu lấy can đảm hôn Họa Đường vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt.
Nhưng mà Họa Đường rõ ràng biết cô bị bệnh, biết hai người vốn không hề kết hôn, vì sao chị vẫn nhân nhượng để cô tùy hứng muốn làm gì thì làm?
Thôi xem như là chị thương hại cô đi.
Cũng đỡ hơn không có.
Chu Dư giương mắt nhìn thẳng vào Họa Đường. Người trong lòng ở ngay bên cạnh, cô như bị mê hoặc, cứ liên tục rướn về phía trước, mãi đến khi môi chạm một cái lên má người thương.
"Chu Dư!" Họa Đường lập tức sợ hãi kêu lên, "Em còn chưa đánh răng, sao lại hôn chị được?!"
Chu Dư vô tội chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi lại: "Vậy đánh răng rồi là có thể hôn sao?"
"Không thể!" Họa Đường tiện tay túm lấy cái gối đầu, giơ cao đánh khẽ mà đập nhẹ Chu Dư một cái, "Em là đồ xấu xa."
Lúc say rượu đè người ta ra hôn loạn đã đành, giờ tỉnh rồi mà vẫn còn hôn, cứ hôn mãi không ngừng!
"Từ giờ mỗi ngày chỉ có thể hôn một lần." Họa Đường vươn một ngón, lại nói, "Hôm nay đã hết lượt rồi, không được hôn nữa."
"Từ giờ mỗi ngày đều được hôn sao?" Đối với Chu Dư mà nói, đây tuyệt đối là niềm vui bất ngờ, "Vợ, em có thể mượn trước của tương lai được không?"
Sớm muộn gì Họa Đường cũng sẽ phát hiện bệnh của cô đã chuyển tốt rồi bắt cô rời đi, không bằng cứ sống hết mình ở hiện tại, dù tương lai sẽ thiệt thòi.
"Em tưởng bở!" Họa Đường oán giận liếc xéo một cái, rồi lập tức đứng dậy bỏ đi.
Đôi mắt của cô là đôi mắt có phần đuôi rũ xuống điển hình, lúc trừng người khác thì đồng tử vừa đen vừa tròn, trông chẳng những không hung mà còn khiến người ta cảm thấy muốn bắt nạt thêm nữa.
Chu Dư nhanh chóng đuổi theo, nhão nhão dính dính mà ôm lấy tay đối phương làm nũng: "Vợ đáng yêu ghê, thích vợ lắm lắm."
Dùng bữa sáng xong, Chu Dư ngoan ngoãn gom chén đũa đi rửa, còn Họa Đường như sực nhớ ra gì đó, vội lấy hai lọ thuốc từ vali hành lí.
Từ khi ở phim trường về đến giờ, cô vẫn không có thời gian rảnh sắp xếp lại vali, cũng quên luôn việc đốc xúc Chu Dư uống thuốc đúng giờ. Thấy Chu Dư lau tay bước đến, Họa Đường bèn đưa lọ thuốc sang.
"Chu Dư, lát nữa đừng quên uống thuốc."
Cả người Chu Dư đột nhiên cứng đờ, nặng nề nhận lấy lọ thuốc.
Không biết người bình thường uống thuốc trị bệnh tâm thần thì có bị phản tác dụng hay không, hoặc thậm chí nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến trí nhớ này nọ?
"Em sao vậy?" Họa Đường khó hiểu nhìn Chu Dư chậm chạp mãi không chịu động, "Uống viên thuốc thôi mà, sao trông đau khổ tuyệt vọng thế?"
"Vợ, thuốc không thể uống." Chu Dư nhăn nhó, không ngừng lặp lại, "Không thể uống. Em không uống có được không?"
"Không được, không uống thuốc là đầu sẽ bị hư." Họa Đường tỏ ý khuyên nhủ. Tuy bác sĩ nói bệnh tình của Chu Dư không quá nghiêm trọng nhưng nếu bị kích thích thì sẽ rất dễ sinh ra suy nghĩ muốn phí hoài bản thân hoặc làm tổn thương đến người yêu, cho nên bình thường nhất định phải dùng thuốc khống chế.
"Uống thuốc mới hư, uống thuốc mới hư." Chu Dư đảo quanh mấy bước, lại hỏi, "Nhất định phải uống sao?"
Họa Đường gật đầu thật khẽ.
Chu Dư đành chịu.
Cô rót một ly nước ấm, nhấp mấy ngụm rồi nuốt thuốc vào, trong lòng thầm