VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 22
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Giữa hè nắng như thiêu đốt. Đang lúc ban trưa, trên đường chỉ có thưa thớt vài người qua lại. Họa Đường đi theo Chu Dư quẹo vào một khu dân cư kiểu cũ, bóng râm bao phủ, lúc này mới cảm thấy mát mẻ hơn một chút.
“Nơi này chính là ký túc xá của công ty sao?” Họa Đường cầm tờ quảng cáo vừa được phát đầu phố, phe phẩy mấy cái nhưng chỉ tạo ra những luồng gió nóng, khiến lòng người ta hanh khô khó chịu.
Nhân mấy ngày nay được nghỉ, Họa Đường liền đề nghị đến ký túc xá của Chu Dư một chuyến. Lúc trước ở phim trường, cô cũng không mua cho Chu Dư bao nhiêu món quần áo. Thay vì mua mới toàn bộ, không bằng sắp xếp lại số quần áo cũ của cô nàng, cũng đỡ lãng phí.
Trước khi đến, cô đã sợ Chu Dư không nhớ được nhà cũ, còn đặc biệt tìm riêng Triệu Nghị hỏi địa chỉ ký túc xá. Nào ngờ nơi này thật sự quá hẻo lánh, xe mới chạy đến đầu phố, tài xế đã lấy cớ khó quay đầu mà bảo các cô xuống xe. Vòng đi vòng lại suốt mấy con hẻm, hai người mới đến được tiểu khu cũ kĩ này.
“Không quá giống với tưởng tượng.” Họa Đường ngửa đầu nhìn khu nhà kiểu cũ bề ngoài loang lổ sơn trước mắt, cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Vợ, em còn là người mới.”
Mỗi năm, công ty giải trí đều sẽ ký không ít người mới, không có danh tiếng cũng chẳng có tài nguyên, nơi ở ban đầu đương nhiên sẽ không quá tốt, thậm chí còn có người mới bị sắp xếp cho ở ghép với nhau. Có được một căn hộ riêng như cô đây đã xem như khá tốt.
Chu Dư nói xong, lại giơ tay quạt gió cho Họa Đường, hỏi: “Vợ có nóng không?”
“Cũng đỡ.” Họa Đường vội túm lấy tay đối phương. Cô ngốc này, bản thân đã nóng đến đỏ mặt mà vẫn muốn quạt gió cho cô, “Mau dẫn chị lên lầu đi.”
“Vợ, chị hứa với em một chuyện trước đã.” Chu Dư lúc này lại chần chừ che trước hiên nhà, dè dặt thương lượng, “Lên đó rồi đừng tức giận có được không?”
“Sao chị lại tức giận?” Họa Đường nghi hoặc ngước mắt, không hiểu vì sao Chu Dư lại đột nhiên lo lắng.
“Tóm lại chính là đừng giận.”
“Vậy... được rồi.”
Năm phút sau, Họa Đường đứng trước tủ quần áo của Chu Dư, cuối cùng cũng hiểu được nỗi lo bất chợt của cô nàng.
“Chu Dư, tại làm sao mà quần áo của em giống chị dữ vậy?” Họa Đường hỏi đã khá uyển chuyển. Trên thực tế, gần như mỗi món đồ của Chu Dư đều là cùng kiểu với cô.
“Vợ...” Chu Dư nhỏ giọng gọi, ấp úng mãi không giải thích được.
Cũng chẳng thể nói rằng cô mỗi ngày lẽo đẽo đi theo sau Họa Đường, mua quần áo cùng kiểu, xem như là đồ đôi với chị, lén mặc, lén vui.
“Vợ, em không phải biến thái. Em chỉ là... chỉ là muốn mua tự mặc thôi, không muốn quấy rầy chị.” Chu Dư rũ đầu, rất giống một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Nếu không phải mắc bệnh, có lẽ cả đời này cô vẫn chỉ là một bóng dáng âm thầm đứng sau Họa Đường, không cách nào hiện hữu.
Họa Đường thở dài, lấy quần áo ra, vẫn không hiểu được Chu Dư chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp thì từ đâu ra tiền mà mua đồ cùng kiểu với cô.
“Chu Dư, không phải em nói không có tiền sao?”
“Lúc đại học đi làm mẫu, có tiền.”
PG hoặc là người mẫu, đứng cả ngày đương nhiên vất vả, nhưng tiền công khá cao, cũng đủ trang trải cuộc sống.
“Chu Dư.” Họa Đường dừng một lúc, lại đột nhiên ngẩng đầu, “Em quá thích chị, chị sẽ thấy rất áp lực.”
“Rất... áp lực?” Chu Dư ngơ ngác, “Bởi vì em quá thích chị sao?”
Họa Đường gật gật đầu.
“Em biết rồi vợ.” Chu Dư như suy tư gì đó, rồi lập tức khẳng định, “Em sẽ cố gắng.”
“Cố gắng làm gì?”
“Cố gắng thích chị ít một chút.”
Trông cô nàng đau khổ nhăn nhó, Họa Đường không khỏi cười cong mắt.
“Thôi.” Cô duỗi tay xoa xoa đầu đối phương, “Từ từ tới đi.”
Hai người thu dọn quần áo xong đâu đấy, vừa chuẩn bị đi thì Họa Đường lại nhận được tin nhắn từ Triệu Nghị.
Triệu Nghị: Có nhãn hàng muốn tìm Chu Dư quảng cáo sản phẩm, tối em chụp mấy bức ảnh vận động, để chị gửi bản sơ lược qua cho em.
Sao lại có nhãn hàng yêu cầu ảnh vận động?
Theo lý thuyết mà nói thì sao nữ khi nhận quảng cáo, thường đều là đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da các thứ. Họa Đường thoáng hoang mang, trực tiếp hỏi thẳng.
Họa Đường: Sản phẩm gì vậy?
Triệu Nghị: ... Bột protein.
Họa Đường ngơ ngẩn, lại nhìn về phía Chu Dư, không khỏi