VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 64
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Chạng vạng hôm sau, về đến thành phố B, Chu Dư thay đổi thái độ, không để Triệu Nghị lái xe mà ngược lại còn hối người ta về nhà. Họa Đường biết ý đồ của cô nàng, không nỡ nói toạc, chỉ chu đáo bảo Triệu Nghị về nghỉ ngơi sớm một chút.
Triệu Nghị còn ước gì được đi sớm. Một đứa ế từ trong bụng mẹ như cô, thật sự lo lắng thấy người ta ve vãn nhau nhiều quá thì trong lòng sẽ mất cân bằng.
Bãi đỗ xe nháy mắt chỉ còn lại hai người. Chu Dư lái xe, chậm rãi vòng ra khỏi sân bay, đi hướng ngược với đường về nhà.
"Vợ, chị có muốn chợp mắt chút không?" Chu Dư lo lắng hỏi, chỉ sợ Họa Đường nhìn ra manh mối, "Chừng nào đến em gọi chị."
Vừa rồi trên máy bay đã ngủ hai tiếng, Họa Đường lúc này không hề buồn ngủ. Có điều thấy Chu Dư đang hoảng đến mức tay lái cũng nắm không xong, Họa Đường chỉ có thể phối hợp mà vờ nhắm mắt.
Im lặng suốt một đường, Họa Đường lại lần nữa thiu thiu ngủ. Đến khi mơ màng tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã tối mịt. Ánh đèn chói mắt lấp lánh, chiếu sáng ngời cả bầu trời đêm.
Họa Đường nghiêng đầu, nhìn qua sườn mặt Chu Dư, nhỏ giọng hỏi: "Tới rồi sao?"
"Hơi tắc đường một chút." Đáy mắt Chu Dư thoáng vẻ tiếc nuối, "Không được về ăn tối."
Dựa theo kế hoạch của cô thì sẽ về nhà mới trước khi trời tối, sau đó lại đến một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến. Không ngờ cuối tuần thành phố B tắc đường từ ngoại ô vào tận nội thành, thời khắc vốn nên là bất ngờ thì các cô còn đang kẹt giữa đường.
"Không sao, cũng không thể kẹt đến sáng mai." Họa Đường cười khẽ trấn an, "Nếu em mệt thì có thể để chị lái một đoạn.."
"Vợ, chị đói bụng không?" Nghĩ đến Họa Đường từ giữa trưa đến giờ vẫn chưa ăn cơm, Chu Dư nháy mắt cảm thấy lo lắng, vừa nói vừa xoay người, "Ghế sau có bánh kem, em lấy cho chị ăn."
"Em ngồi yên." Họa Đường ngăn lại, "Để chị lấy."
Bánh kem là lúc trước ở khách sạn các cô đóng gói mang đi, vốn định dùng ăn trưa, kết quả để lại đến tận bây giờ. Họa Đường một ngụm cắn nửa cái, hương bơ thơm ngọt nháy mắt ngập tràn khoang miệng, nỗi sốt ruột khi kẹt xe cũng theo đó biến thành hư không.
"Ngon." Họa Đường nói, thuận tay đưa nửa còn lại cho Chu Dư, "Em nếm thử xem."
Chu Dư quay đầu nhìn vào ánh mắt cười của chị vợ, nhất thời không biết là bơ trong miệng hay nụ cười vợ cô ngọt hơn, trong lòng cũng hớn hở vui sướng, đâu còn chút buồn bực nào ban nãy.
Hai người kẹt trên đường mấy tiếng đồng hồ. Xe chạy đến nhà mới thì đã là mười giờ rưỡi tối.
"Vợ, có phải chị biết hết rồi không?" Chu Dư do dự mở cửa xe, nhỏ giọng lầu bầu, "Vốn em định cho chị một bất ngờ, nhưng là..."
"Chu Dư, chị rất bất ngờ." Họa Đường vội ngắt lời, lại ngẩng đầu nói, "Cảm ơn em đã chuẩn bị quà cho chị. Chị rất bất ngờ, nhất định cũng sẽ rất thích."
Chu Dư đột nhiên luống cuống chân tay, mặt cũng ửng đỏ một cách khả nghi. Ánh mắt cô mơ hồ đảo một vòng, cuối cùng dừng trên gương mặt Họa Đường.
"Không cần khách khí mà, vợ."
"Còn thất thần làm gì?" Họa Đường duỗi tay câu lấy cô nàng, "Mau dẫn chị đi xem nhà mới đi chứ."
"A... Vâng."
"Đúng rồi, em có dọn lò nướng của chị lại đây không?"
"Có dọn."
"Đổi giường mới chưa?"
"Có đổi."
"Ổ mèo của Tiểu Mai thì sao?"
"..."
Chu Dư im lặng cả buổi không đáp, Họa Đường đành phải lặp lại: "Tiểu Mai thì sao?"
"Không thích mèo." Chu Dư oán hận cắn răng, "Vợ chỉ lo nhớ mèo, chỉ lo nhớ mèo."
Họa Đường bỗng chốc dở khóc dở cười. Đã nói bao nhiêu lần rồi, sao cứ phải so đo với Tiểu Mai mãi làm gì.
"Lòng dạ hẹp hòi."
Chu Dư bĩu môi, ấn mật mã, vừa đẩy cửa đã nghe được tiếng kêu của Tiểu Mai. Chú mèo đen trốn trong tấm thảm dày, chỉ dò ra cái đầu nhỏ, vô cùng cảnh giác.
"Tiểu Mai?" Họa Đường kinh ngạc ngồi xổm xuống, tay ôm nhóc con vào lòng, "Nhớ con lắm đó."
Chu Dư ghen tị liếc mấy lần, lại gọi: "Vợ."
Họa Đường vẫn cúi đầu xoa Tiểu Mai, như không hề nghe thấy.
"Vợ à." Chu Dư lại kêu thêm một tiếng, "Em đói bụng, muốn ăn cơm."
Họa Đường rốt cuộc không nhịn được nữa mà khẽ bật cười, nói: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Rõ ràng ngoài miệng nói không thích mèo nhưng quay lưng lại mua nhà cây xa hoa cho Tiểu Mai.
"Vợ, yêu chị mới yêu mèo." Chu Dư đáp hết sức đúng lí hợp tình, "Em mới không thích cục than này!"
"Ờ." Họa Đường ứng một tiếng lấy lệ, lại xoay người đổi giày. Vừa ngước mắt đã thấy tường phòng khách treo một khung ảnh lồng kính thật lớn. Khung ảnh dài ước chừng ba mét, che khuất hơn nửa bức tường, bên trong bày ảnh cưới lúc trước các cô chụp bên bờ biển, còn là tấm có động tác thân mật nhất.
"Chu Dư!" Họa Đường đỏ mặt trừng mắt, "Sao phải treo ảnh lớn như vậy?"
Nếu họ hàng, bạn bè gì đến