VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 65
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Hai người đứng cách nhau nửa bước. Đụng phải ánh mắt đáng thương của Chu Dư, trong lòng Họa Đường mềm đến rối tinh rối mù, thuận thế nhón chân, xốc bộ râu bạc vướng víu, hôn thẳng lên.
Đêm đông ở thành phố B rét khô. Chu Dư ngồi xổm góc đường suốt mấy giờ đồng hồ, gương mặt bị gió thổi đến lạnh ngắt, thậm chí ngay cả môi cũng không còn độ ấm. Cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến, Họa Đường chau mày, hơi lui lại, hỏi: "Em lạnh không? Sao ra mà không mặc áo khoác?"
Trời giữa đông, ngay cả áo bông còn có vẻ phong phanh, đồ hóa trang bằng nhung mỏng hoàn toàn không thể chống lạnh.
"Em không lạnh, vợ." Chu Dư chưa hôn đủ, duỗi tay kéo mũ cùng râu xuống, kề sát mặt, "Chị lại thơm thơm em, thơm thơm em chút nữa. Chân không tê, người cũng không lạnh."
"Bậy bạ!" Họa Đường oán trách liếc mắt, lại sợ cô nàng bị cảm, vội kéo người đi về chỗ đỗ xe, "Em cứ mặc như vậy đi từ nhà đến đây sao?"
Chu Dư im lặng gật đầu. Thấy Họa Đường không nhìn mình, cô lại vội vàng cất tiếng: "Mặc như vầy phóng viên sẽ không phát hiện."
Phóng viên dù có kinh nghiệm phong phú thế nào đi nữa chắc cũng không ngờ Chu Dư lại giả thành ông già Noel.
"Triệu Nghị không về với em sao?" Họa Đường mở cửa xe, nhét người vào, thoáng nghi hoặc vì người trước giờ vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ lái xe là Triệu Nghị lại chẳng thấy đâu.
"Chị ấy..." Chu Dư do dự gãi đầu, "Nơi quay phim là quê của chỉ. Đạo diễn nói muốn hiểu biết hoàn cảnh chung quanh, cho nên bảo chỉ làm hướng dẫn viên du lịch."
"Đạo diễn cùng Triệu Nghị..." Họa Đường trầm ngâm một lúc, hiếm khi tỏ ra hóng hớt, "Em không cảm thấy hai người họ có hơi mập mờ sao?"
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Họa Đường đã cảm thấy không quá thích hợp. Ánh mắt của đạo diễn dường như vẫn luôn dính lấy Triệu Nghị, cách nói chuyện cũng mang đôi phần đùa bỡn.
"Hả?" Chu Dư chậm chạp cau mày, "Hèn chi phòng của đạo diễn cứ có chuyện hoài."
Nếu không phải ngắt điện thì chính là hư ống nước. Mỗi ngày luôn có đủ các loại lí do để chen vào phòng Triệu Nghị.
Trông bộ dáng ngây ngốc của Chu Dư, Họa Đường buồn cười lắc đầu: "Thật khó tin em lại là người có đối tượng."
"Vợ à." Chu Dư không quá vui, nhão nhão dính dính gọi, "Vợ, em chỉ để ý chị thôi mà. Triệu Nghị có yêu đương hay không lại có liên quan gì tới em đâu."
"Đúng rồi, em không phải ông già Noel sao?" Họa Đường liếc nhìn túi quà bẹp dúm của Chu Dư, "Quà chị đâu?"
Chu Dư nhất thời cứng họng, nghẹn một lúc thật lâu mới nói: "Vốn em chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng mà đợi chị lâu quá, có mấy đứa bé cứ đi ngang qua."
"Rồi sao nữa?"
"Chúng đòi em cho quà, không cho là khóc."
"Hửm?"
"Nên em đưa đồ ăn vặt cho chúng."
Chu Dư rũ mắt, nặng nề thở dài.
"Không còn cách nào khác, ông già Noel chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Họa Đường tức khắc buồn cười, vươn tay véo lỗ tai Chu Dư.
"Em dù không lấy thân báo đáp thì cũng là người của chị."
Chu Dư vui vẻ, lại lấy từ túi quà ra một phong thư, đưa cho Họa Đường: "Về lại xem."
"Thư tình à?"
"Vợ về xem là biết."
Họa Đường mong đợi suốt một đường, vừa về đến nhà đã chờ không kịp mà mở thư.
Không phải thư tình như trong suy đoán, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên đó viết "Thời gian bảy ngày của Chu Dư".
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Họa Đường, Chu Dư không nhịn được lại cúi đầu hôn lên mặt chị vợ rồi nhỏ giọng giải thích: "Gần đây bận quá, mỗi ngày gọi điện với chị cũng chưa tới năm phút, muốn ở bên chị nhiều một chút. Bảy ngày có đủ không?"
"Không đủ." Họa Đường lại lắc đầu, câu lấy cổ Chu Dư, "Tụi mình còn phải bên nhau thật lâu. Bảy trăm ngày, bảy năm, bảy mươi năm... Em cho chị có bảy ngày, sao được?"
Cô vừa nói chuyện vừa hơi ngửa đầu, đôi mắt rũ phiếm ánh sáng, khiến Chu Dư xem mà thất thần trong giây lát.
"Chờ em trở lại, chờ em trở lại." Chu Dư lẩm bẩm mấy tiếng, rồi hôn lên khóe mắt Họa Đường, "Bận xong bộ này, em nhất định sẽ trở lại với vợ."
Trước kia cứ hay nói Chu Dư không có cảm giác an toàn, thật ra Họa Đường cũng có khác gì. Hai người bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, thời gian nói chuyện ngày càng eo hẹp. Đã quen với sự chủ động của người yêu, Họa Đường khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chênh lệch. Rất nhiều lần gặp phiền toái trong công việc, không phải cô không nghĩ đến chuyện kể cho Chu Dư, chỉ là vừa nghe đến giọng nói mệt mỏi của em, những lời than thở, oán giận ấy lại nghẹn nơi cổ họng.
"Gần đây chị cũng không có kể chuyện hàng ngày cho em nghe." Chu Dư dán sát bên tai, nhẹ giọng nói, "Vợ, em không sợ mệt, cũng không có thấy phiền hay thấy chị dông dài. Em sợ chị không để ý tới em nữa."
Lịch sử trò chuyện trên điện thoại từ từ chỉ còn chào hỏi cùng chúc ngủ ngon, Chu Dư đương nhiên sẽ hoảng, chỉ sợ mình dần rời khỏi cuộc sống của Họa Đường, nên mới tranh thủ ngày nghỉ mà nhanh chóng quay về thành phố B.
"Chu Dư, chị sợ em quá vất vả." Họa Đường xoa đầu cô nàng, "Chị không muốn em quay phim cả ngày rồi về khách sạn còn phải nghe chị nói nhảm."
"Không phải nói nhảm." Chu Dư đột nhiên