Sau khi rơi vài trận tuyết, thời gian lạnh nhất của mùa đông đã tới rồi.“Tiểu tử đó có tìm bà xin tiền không?”Hứa Văn Bân đang cầm chén ngồi trên sô pha, nhìn Chu Tố Chi đang đi tới đi lui dọn dẹp trong phòng, bỗng nhiên mở miệng hỏi.“Nó đã khi nào tìm tôi để xin tiền?”Chu Tố Chi đầu cũng không ngẩng lên “tìm ông xin rồi?”“Không có.”“Vậy ông hỏi cái gì… tôi thấy nó cho dù có thiếu tiền thì cũng sẽ đi tìm con chuột nhỏ để vay tiền chứ cũng không tìm tới ông.”“Lão Lý ở đơn vị của tôi nửa tháng này mệt thảm rồi, thị trường chứng khoán đang xanh, tôi tìm kiếm tên tiểu tử kia đầu cơ tích trữ, phỏng chừng cũng không tốt lắm.”Hứa Văn Bân vuốt ve chiếc chén giữ nhiệt, vừa cắn răng vừa lên kế hoạch “bà nghĩ xem nó nuôi bạn gái ở cùng một chỗ, dựa theo tính cách của nó chắc chắn sẽ bao toàn bộ, tới lúc đó sẽ đem mấy đồng trong túi tiêu sạch sẽ, làm mấy cái video rách đó thì có thể kiếm được mấy đồng tiền? đúng không?”Chu Tố Chi không nói chuyện, bà ấy nghe tới nỗi tai cũng chuẩn bị lên vài nốt chai rồi.Rất lâu trước đây Hứa Văn Bân đã ngày ngày nhắc ‘trong túi của nó liệu có mấy đồng? tiêu hết liền sạch, đợi đi.
Tên tiểu tử này rất nhanh sẽ không có tiền, sắp phá sản rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó tìm bà xin tiền ngàn vạn đừng cho, tới khi đó đói rồi nó sẽ phải ngoan ngoãn đi làm…’Nói tới hiện giờ vẫn chưa chết tâm, mỗi khi có đầu mối liền cân nhắc đẽo gọt xem nó có phải sắp phá sản hay không.“Nghe nói quốc gia đang quản lý ngành phát sóng trực tiếp cần phải chỉnh lý lại một chút, tới lúc đó thứ đồ hư đó nó làm sẽ bị ảnh hưởng.
Đây gọi là gì? Không nghe lời lão nhân sẽ phải chịu thiệt thòi trước mắt.
Tôi sớm đã nhìn ra việc đó của nó không thể dựa vào, căn bản không thể phát triển lâu dài…”“Nó làm không phải là video sao?” Chu Tố Chi nghi hoặc.“Không giống nhau sao?”“Có lẽ… không quá giống nhau đi?”“Không sai biệt lắm.” Hứa Văn Bân khoát tay “đợi lát nữa nó qua bà thử thăm dò xem sao, xem có phải là nó không còn tiền rồi.Hiện giờ tìm một công việc chân chân chính chính để làm cũng chưa muộn.Bà nhìn bạn gái cũng có, công việc cũng có, trực tiếp đi lên quỹ đạo, nghĩ như vậy thực không tồi.Nếu như giống con chuột nhỏ thi vào nhân viên công vụ thì hoàn mỹ rồi…”Chu Tố Chi thấy ông ấy ở đó nói lải nhải cũng không lên tiếng đáp lại.
Trong đầu đang nghĩ lát nữa nói chuyện với cô bạn gái kia thế nào, lần trước nói chuyện rất tốt, lần này phải đem quan hệ kéo gần thêm một chút.Nghe thấy bên ngoài tiếng chìa khóa mở cửa va vào nhau, bà ấy không đợi người bên ngoài mở cửa ra mà lau tay đi qua, mở cửa ra liền thấy Hứa Thanh và Khương Hòa đội mũ quàng khăn, trùm kín đầu đứng ở ngoài cửa.Hứa Thanh đang khom thắt lưng cầm chìa khóa chọc vào đó, thấy cửa mở ra liền sửng sốt một chút, cất chìa khóa sau đó kéo Khương Hòa đi vào.“Mẹ, ôi phòng của các người thực là ấm áp, tốt hơn nhiều so với chỗ của con rồi… ba.”“Ừ.” Hứa Văn Bân đang cầm chén đáp lại một tiếng, ngồi ở đó nhìn Hứa Thanh đang giúp Khương Hòa tháo khăn quàng cổ và áo khoác.“Chào dì, chào chú.”Khương Hòa dựa theo sự dặn dò của Hứa Thanh, vào cửa trước tiên là chào hỏi.
Thái độ của cặp đôi vợ chồng Hứa Văn Bân đối với cô ấy tốt hơn so với Hứa Thanh khi nãy rất nhiều, còn nhiều hơn một chén trà nóng.Mặc dù không cần phải tiếp tục nộp tiền thuê nhà, nhưng mỗi tháng Hứa Thanh sẽ phải quay về một chuyến, ăn một bữa cơm… để cho hai người bọn họ biết anh ấy vẫn chưa bị chết đói, hơn nữa sống rất thoải mái.Thuận tiện đem Khương Hòa tới cùng bọn họ thân thiết một chút, miễn cho tới lúc thẳng thắn ‘thân thế cô nhi’ sẽ bị hai người phản đối, đánh gãy uyên ương.Không thể không phòng, trước tiên kéo gần quan hệ bao giờ cũng là tốt nhất.“Hai người hôm nay nhàn rỗi như vậy, đều làm tổ trong nhà không ra ngoài a?”Hứa Thanh đặt mông ngồi lên sô pha, không ai rót nước tự mình rót, tiếp theo lấy một quả quýt tung tung trên tay, muốn ăn lại ngại lạnh, chỉ có thể xoắn xuýt.“Con nói chúng ta rảnh rỗi?” Hứa Văn Bân liếc xéo anh ta.“So với lúc bình thường, cũng không phải là so với con.
Tuyết rơi dày đặc không thể đào di tích sao?”“Phí lời.”“Vừa hay nghỉ ngơi một chút… mẹ, làm đồ ăn ngon gì vậy? để Khương Hòa giúp mẹ đi.”Hứa Thanh ngồi không được nên chỉ trong thời gian ngắn ngủn lại đứng lên.Tới tủ lạnh đụng một cái, vào phòng bếp sờ một cái, tìm việc làm cho Khương Hòa.“Hai đứa đợi ăn cơm là được rồi.”“Đây còn chưa làm mà, giúp một chút có phải càng nhanh hơn không? Không phải con thổi phồng, nhưng cô ấy làm cơm rất ngon, đặc biệt có thiên phú.